_ Bà chuẩn bị đi đâu à?
_ Ừ bà đi lên chùa.
_ Tối rồi bà đi làm gì nữa? Cháu tưởng bà đi sáng nay rồi mà.
_ Tối nay là lễ của hội người cao tuổi. Mà cháu lấy xe đèo hai bà đi luôn, đỡ phải đi bộ.
Em dắt xe ra ngoài rồi bảo:
_ Thế cứ để nhà vậy hả bà?
_ Cứ khép cổng vào là được, làm gì có trộm mà sợ.
_ Bà bám chắc vào nhé, đường gì mà toàn đá hộc khó đi quá.
Em đèo hai bà ra chùa, ngôi chùa ngày xưa cũng là trường cấp 1 kiêm luôn nhà trẻ, hồi xưa em cũng đi học trong ngôi chùa này. Nó nằm giữa cánh đồng, thửa ruộng bên cạnh còn có hai ba ngôi mộ nữa. Đường ra chùa còn đi qua bãi ” thau ma ” của làng, chi chit mộ các bác ạ, ghê cả người. Em bảo:
_ Sao bảo ngày xưa bố mẹ cháu đi qua đây, đang đi thì tự nhiên xe bị tuột xich, bố cháu sửa lại nhưng lại tuột tiếp, lần đó mẹ cháu sợ khiếp vía nên không dám đi qua đây vào buổi tối nữa. Phải không vậy bà?
_ Làm gì có chuyện đó.
_ Thì cháu nghe mẹ cháu kể thế.
_ Cháu rẽ vào đây để bà thay quần áo với lấy vàng hương. Bạn bà em bảo. Em dựng xe đợi ở bên ngoài còn hai bà đi vào trong nhà. Ngồi trên yên xe nhìn ra ngoài cánh đồng rộng mênh mông lòng em thấy nao nao buồn, Cánh đồng cằn cỗi phẳng lì một màu đen, ở giữa giống như một quả đồi nổi bật lên, đó chính là ngôi chùa của làng với rất nhiều cây cổ thụ quanh năm xanh tốt. Trông nó như một ốc đảo vậy. Từ nhà của bà X ( tạm gọi bạn của bà em là như vậy ) ra đến chùa cũng không xa lắm, chỉ khoảng hơn 300 mét. Bỗng một ý tưởng loé lên trong đầu em làm em rất hồi hộp.