_ Cháu chào bà ạ. Em đứng dậy chào.
_ Ừ. Bà ấy trả lời.
_ Con cái M đấy. Bà ngoại em chỉ tay vào em rồi nói.
_ Úi dời, con cái M đây á, khiếp đã lớn thế này rồi cơ à. Thế bố mẹ mày bây giờ thế nào, lâu lắm không thấy về quê?
_ Dạ, bố mẹ cháu vẫn bình thường bà ạ.
_ Đây là bà bạn trong hội người cao tuổi với bà. Thôi cháu ra ngoài rửa mặt đi cho tỉnh ngủ.
_ Dạ. Em bước chân ra đến cửa thì dừng lại hỏi:
_ Con chó đâu rồi hả bà? Vừa nói em vừa thò đầu ra cửa nhìn xung quanh.
_ Chắc nó đang ở sau vườn, cháu cứ ra đi không phải sợ.
_ Cháu vẫn thấy ghê ghê.
Bà em liền đưng dậy rồi đi ra bảo:
_ Để bà canh cho, cháu đi ra đi.
Lúc này em mới dám bước ra, vừa đi vừa nhìn xung quanh đề phòng. Múc đầy thau nước em vục cả mặt vào thau cho mát, rồi lấy khăn mặt lau khô đi. Một cảm giác khoan khoái dễ chịu bao trùm lấy em. Không khí làng quê thật yên bình, rất tĩnh lặng khiến em cảm thấy trên thế giới này chỉ có mỗi mình em là tồn tại. Em ngồi rất lâu, đưa mắt nhìn về tân cuối chân trời để xem bầu trời chuyển dần sang màu đỏ rực. Bỗng em giật mình khi nghe tiếng loa của làng phát ra bản nhạc điểm tin lúc 6h chiều, rồi lắng nghe cô phát thanh viên của đài TNVN đọc bản tin thời sự, nghe bản tin thể thao về WC, rồi quảng cáo phân bón, mùi khói bếp thoang thoảng qua mũi làm em xúc động nhớ lại tuổi thơ của mình trên cái mảnh đất này. Nhìn ra ngoài đường thỉnh thoảng lại thấy vài người đạp xe kêu lóc cóc trên con đường đá hộc đằng sau còn có cả đống cỏ, chắc họ đi làm ruộng về. Trời cũng sẩm tối, em đứng dậy đi lên nhà thì thấy bà mặc áo dài giống như mấy bộ áo để đi lễ ấy. Em hỏi: