Lợi sướng rân cả người, trong khi con nhỏ đang hì hục chơi thì hai tay Lợi cũng đưa lên bóp vú con nhỏ lia lịa, nằm phía dưới nhìn lên thấy con nhỏ cưỡi cái mặt nhìn dễ ghét, giống y như là khỉ nhai ớt vậy. Chừng một hồi lâu Lợi thấy con Mai nhỏ này càng làm dữ quá, hắn cũng sắp sửa muốn ra rồi nên nói :
– Em ơi, ngừng đi em, anh sắp ra rồi, ngừng đi cưng.
Con Mai nhỏ hứng quá nói tiếp :
– Chờ em chút nghe Lợi, em cũng sắp ra rồi anh chờ em chút nghen, để em với anh cùng ra một lượt cho nó đã.
Khí từ trong lồn nó tuôn ra không biết bao nhiêu mà nói, làm ướt nhẹp cả hai mép lồn của nó và trên lông lá chung quanh con cặc Lợi nữa. Tiếng nắc nghe òng ọc vang lên đều đặn, Lợi từ dưới bơm lên, con Mai thì từ trên bơm xuống, Lợi chợt nhớ đã có lần nghe người bạn kể lại, đó là kiểu ông địa nhổ củ cải.
…
Hương kiểm soát lại lần chót những món đồ cần dùng : khăn tắm, kem đánh răng, bàn chảy, mấy bộ đồ để thay đổi, hộp phấn, thỏi son Hương chợt nhớ đến một thứ quan trọng, nàng mỉm cười một mình rồi kéo ngăn tủ lấy thêm hộp băng vệ sinh. Mọi thứ coi như đã đầy đủ, Hương gài cái valy lại rồi ngồi chờ đợi. Hương biết lẽ ra thì nàng không đi với Dung và Chiến, người ta đi hưởng tuần trăng mật mà mình đi theo làm cái gì. Hương biết mình vô lý, nhưng khi nghe Dung nói là hai người dự định về Mỹ Tho thăm nhà, Hương liền chụp lấy cơ hội, nàng tỏ ý muốn đi Mỹ Tho chơi một mình cho biết.
Dung và Chiến nghe nói liền vui vẽ mời nàng cùng đi với họ cho vui, tự trong lòng cả hai người đều biết rõ tim đen của Hương là muốn đi Mỹ Tho chỉ để gặp Lợi mà thôi. Hương bồn chồn, muốn hỏi dò tin tức Lợi, nhưng thấy hai vợ chồng Dung và Chiến mãi bận lo tiếp khách đến thăm nên không tiện nói. Rồi theo đúng thông lệ, cơm nước gà vịt bày biện linh đình. Người miền Nam vốn bản tính thật thà hiếu khách, lâu lâu mới có một lần vợ chồng Chiến từ Sài Gòn về chơi nên trong nhà không có thứ gì ăn được mà họ không mang lên mời.
Khi khách khứa đã ra về hết thì trời cũng chập choạng tối, ngọn đèn măng xông lâu ngày chưa có dịp dùng đến được mang ra lau chùi cẩn thận treo chễm chệ giữa nhà. Gia chủ lại lẫn thẫn bày thêm cái màn bánh ngọt nước trà, vừa hỏi Chiến đủ thứ chuyện trên đời trong khi mấy đứa nhỏ chuẩn bị mền gối trong căn phòng duy nhất để vợ chồng Chiến có chỗ nghỉ ngơi. Hương chán nản ngồi nghe chuyện mà thỉnh thoảng len lén thở dài. Đêm hôm đó, vợ chồng chủ nhà ngủ phía sau nhà bếp, trên cái chõng tre thường ngày là nơi đựng cái thúng lớn có lót rơm cho gà ấp, cùng đủ thứ thúng mũng không xài tới. Vợ chồng Chiến được sắp xếp cho nằm trong phòng đóng bằng những miếng ván nhỏ của thùng đạn ghép lại. Hương ngủ một mình trên chiếc sạp gỗ, ban ngày dùng làm chỗ ăn cơm sát bên ngoài phòng ngủ của Dung và Chiến. Mấy đứa nhỏ tạm thời di tản chiến thuật qua nhà lối xóm. Hương nằm xoay mặt vô vách, không tài nào ngủ được.
Từ hôm nghỉ hè đến nay, nàng bỗng thấy mình thay đổi hẳn tính tình, không còn cười đùa vui vẻ, vô tư như trước nữa. Hương thường tìm chỗ vắng, ngồi lặng hàng giờ để mặc cho đầu óc phiêu lưu nơi vùng trời xa thẳm. Hương cảm thấy nhớ Lợi kỳ lạ, cả năm trời học cùng trường, Hương chỉ nhìn Lợi bằng ánh mắt tò mò chứ chưa bao giờ bận tâm nghĩ đến hắn, bây giờ chỉ mới vắng bóng Lợi hơn một tháng mà Hương cảm thấy nhớ nhung ray rức như nhớ tình nhân. Thà là Hương đừng đi theo Dung và Chiến xuống đây, cái nhớ nó cũng chỉ mơ hồ nhẹ nhàng, đằng này nàng biết là Lợi đang ở gần đâu đây, giữa khung cảnh hữu tình của nơi đồng nội, Hương bồn chồn náo nức chờ sáng với hi vọng sẽ gặp lại người nàng thầm yêu trộm nhớ.
Hương nhắm mắt cố quên hết mọi việc để tìm giấc ngủ. Tiếng sột soạt nho nhỏ trong phòng làm Hương chú ý, tiếng cười khúc khích của Dung bay qua những kẻ ván đến tai Hương rõ ràng giữa đêm khuya tĩnh mịch. Tiếng hôn hít, tiếng rên rĩ nho nhỏ của Dung làm người Hương nóng dần như đang lên cơn sốt, Hương tò mò, nín thở lắng tai nghe. Từ phòng trong vang ra tiếng động của hai người trên chiếc giường tre cũ ọp ẹp. Dung và Chiến đều nhớ là có Hương đang nằm sát bên ngoài, họ đã cùng hứa với nhau là đình chiến đêm nay, nhưng lửa gần rơm, vợ chồng trẻ mới cưới mà cứ nằm ôm ấp, cứ quẹt một hồi làm sao mà chịu nổi, thôi thì. . . tới đâu thì tới, ai nghe. . . thèm ráng chịu.
Càng về khuya, tiếng động trong phòng nghe càng rõ, tiếng thở đứt quãng của hai người, tiếng giường tre kêu nghe cót két, rồi tiếng của Dung kêu rít lên vì sung sướng. Hương không chịu nổi nữa, sự thèm muốn dâng lên tột độ, và đến lúc tiếng giường tre kêu liên tục như sắp gãy tan, tiếng của Dung kêu rên trong tiếng thở hỗn hễn:
– Em sướng quá Chiến ơi! Nữa đi anh. . . nữa đi anh. . . em gần ra rồi nè. . . trời ơi!!!.
– Dung ơi! Anh yêu em lắm. . . anh cũng sướng lắm Dung ơi!.
– Nắc em mạnh thêm đi anh. . . em sắp ra nữa rồi. . .
– Được rồi, em nằm xấp lại dùm anh đi cưng. . . .
Chiến đột nhiên dừng lại và chàng nói tiếp giọng như ra lệnh:
– Em nhỏng cái đít cao lên thêm tí nữa mới được. . .
Dung ngây thơ hỏi:
– Chi vậy anh? Kỳ thấy mồ hà. . .
– Ừ! Thì em cứ làm dùm anh đi. . . em nằm kiểu này mà anh đút cái của anh vô thì em có nước điên luôn. . . Dung bổng dưng la thét lên một tiếng:
– Ui da! Chết em rồi, sâu quá anh ơi! Nắc thêm nữa đi. . . đừng có ngừng nghe anh.
Chiến lúc này dường như cũng đã thấm mệt, mồ hôi càng chảy ra như tấm Chiến nói tiếp:
– Dung! Anh mệt lắm rồi, giờ tới phiên em phụ anh cho xong việc nhé. . . chìu anh chút xíu đi cưng.
Dung vừa thở vừa nói:
– Anh muốn em làm gì!
Chiến nói giọng có vẻ mệt nhọc:
– Bây giờ tới phiên em ngồi lên mình anh. . . em đẩy tới đẩy lui chừng vài chục cái nữa là anh ra liền, gắng tí nữa nghe cưng.
Dung nói giọng nhỏng nhẻo:
– Anh kỳ quá hà! Chìu anh một lần này thôi nha, anh là người ta mắc cở thấy mồ hà.
– Ừ a! Làm ngay đi em, anh nhắm mắt lại hõng có nhìn em đâu, em đừng có mắc cở. . . Dung cứ tiếp tục cởi y như là cởi ngựa chừng ít phút sau, giọng của Chiến thét lên trong cổ họng và nói:
– . . . ứ. . . anh ra rồi em ơi! Anh ra rồi. . . em ra chưa Dung? Dung thở hổn hễn và nói nhẹ giọng lại:
– Em ra nảy giờ hai ba lần rồi. . . còn anh thì sao? có sướng không anh?
– Cám ơn em, anh sướng lắm. . . anh sướng lắm. . . .
Hương nghe bủn rủn cả tay chân, bất giác nàng lòn tay vào quần. . . Hương vẫn nằm yên, trong lòng mong cho trời mau sáng để nàng. . . đi thay quần. Hương thiếp đi với giấc ngủ đầy mộng mị. Ngày hôm sau, do sự xếp đặt của Chiến, Hương và Lợi gặp nhau, cả hai cùng ngượng ngùng chào nhau mà không biết nói gì, Dung và Chiến tế nhị bỏ đi làm hai người càng thêm bối rối. Lợi không ngờ gặp lại Hương nơi đây, người mà chàng vẫn âm thầm mơ ước, bản chất Chiến không thích bon chen, nên cờ đến tay thì phất chứ không thích dành giựt, vã lại Lợi cũng tự biết mình không bằng ai.
Ở giữa Sài Gòn hoa lệ, những sinh viên vùng lớp với Lợi dù còn đang theo đuổi việc học, nhưng đã là những lão luyện trong tình trường, đã nhẫn mặt nơi các chốn ăn chơi và phần lớn là con ông cháu cha. Thậm chí, có người lái xe hơi đi học hoặc có tài xế lái xe đưa đón. Vì thế mặc dù để ý đến Hương, nhưng Lợi chỉ nghĩ nàng như một đóa hoa đẹp trong khuôn viên trường, để tất cả mọi người nhìn ngấm và chiêm ngưỡng chứ chưa bao giờ chàng có ý định đưa tay ngắt đóa hoa ấy về làm của riêng.
Tự nhiên hôm nay chàng nghe Chiến bảo nhỏ là Hương theo họ xuống đây với mục đích tìm chàng, như người nằm chiêm bao, nửa tỉnh nửa mê. Chàng cứ ngồi thừ người ra, tay xoay xoay ly nước không biết nói gì cho đỡ ngượng. Hương bối rối nhìn Lợi, từ bé đến giờ lúc nào nàng cũng được mọi người chìu chuộng, săn đón, cho nên dù nàng luôn luôn rỏ vẽ khiêm tốn, nhỏ nhẹ với mọi người, nhưng trong lòng Hương không khỏi không kiêu hãnh vì nhan sắc của nàng. Hương thân mật:
– Hương nghe nói Mỹ Tho đẹp lắm nên xuống chơi cho biết. Anh Lợi biết chỗ nào đẹp dẫn Hương đi chơi với, nghe anh Chiến nói Lợi là thổ địa ở đây phải không?
Lợi mĩm cười không trả lời, trong bụng nghĩ thầm. Cái thằng này xạo thật, hồi nhỏ ở đây mình chỉ biết đi theo mấy đứa chăn trâu, hoặc ban đêm lén lén đi câu trộm cá vồ của người ta. . . làm gì mà biết chỗ nào đẹp, chổ nào xấu. Hương biết trước là Lợi không bao giờ từ chối nên nàng dẫn đường trước dùm Lợi:
– Hương thích nơi nào cảnh đẹp, yên tĩnh chứ không thích chỗ có đông người ồn ào.
Nghe Hương nói, Lợi như mở cờ trong bụng, chàng nghĩ thầm:
– Chỗ vắng vẽ, yên tỉnh nhất ở đây. . . có lẽ là cái phòng của chàng.
Lợi làm tỉnh:
– Từ từ, Hương còn ở chơi cả tuần lễ mà, làm cái gì gấp vậy. Sao hỏng đến nhà Lợi chơi cho biết, sẵn để Lợi giới thiệu Hương với ba má Lợi luôn.
Lợi tuy nói vậy nhưng chàng thừa biết là ông bà Tám đã đi ăn cưới người cháu họ với ba má chàng họ dưới Vĩnh Long từ hồi sáng sớm, ngày mai mới trở về. Hương vừa hồi hộp vừa sung sướng, Lợi muốn đưa nàng về giới thiệu ba má chàng, có nghĩa là. . .
Căn nhà to lớn nằm giữa khu vườn rộng đầy những cây ăn trái, không thiếu một thứ nào. Lợi liên tục mời Hương ném thử hết mận hồng đào đến ổi xá lị. . . nhưng món đặc sản của Mỹ Tho, hai người vui vẻ cười nói thân mật chứ không còn ngại ngùng như trước nữa.
Buổi trưa, Lợi mời Hương vào nhà dùng cơm nhưng nàng vẫn còn đang say sưa với những chùn mận chín đỏ, chưa chịu vào. Lợi bước nhẹ đến sau lưng Hương, hai tay Lợi đặt nhẹ lên đôi bờ vai tròn lẵn của nàng, thấy Hương không phản đối, Lợi từ phía sau chồm đầu qua vai Hương, tay nâng cằm xoay đầu nàng lại và cúi xuống hôn lên bờ môi mộng đỏ. Hương bủn rủn cả tay chan, đứng không muốn vững, nếu không nhờ Lợi đứng phía sau để nàng tựa vào thì có lẽ Hương đã qụy xuống, nàng nhắm mắt lại, hai tay cuống cuồng bấu vào lưng Lợi, tận hưởng nụ hôn đầu đời của người con gái.
Lợi khom người xuống, bế bổng nàng trên hai tay đi vào nhà. Bộ ván gỗ cẩm lai, dầy cả gang tay lên nước bóng loáng, đó là gia sản từ đời ông cố chàng để lại. Ông bà tám vẫn thường kể cho Lợi nghe là trong thời kỳ chiến tranh, hai ông bà đã chất đầy những bao cát để làm hầm tránh pháo kích, nó còn chắc chắn hơn cả hầm bê tông cốt sắt, rồi đến khi đất nước yên ổn trở lại, hai ông bà dở lớp bao cát ra, bộ ván vẫn bóng ngời đẹp đẽ, không tì vêt. Lợi đặt Hương nằm xuống trên bộ ván mát rượi đó, chàng hôn nàng say sưa. Đôi mắt bồ câu của Hương chớp chớp nhẹ rồi từ từ khép lại. Hương thầm nghĩ: Cuộc đời nàng đã nguyện chỉ dâng hiến cho người nàng yêu, bây giờ nàng đã yêu Lợi, đã xuống đến đây tìm chàng. Hương nhớ đến đêm qua, nàng thao thức vì tiếng rên siết của Dung trong cơn khoái lạc, nàng đã mơ ước những gì, thì bây giờ nàng sắp được hưởng đầy đủ, trọn vẹn thì có gì đâu mà luyến tiếc. . . . .
Lợi nhẹ nhàng, khéo léo cởi bỏ hết y phục của Hương, làn da trắng như trứng gà bóc làm nổi rõ hai đầu vú đỏ hồng, chiếc mu cao cao vừa tầm bàn tay của Lợi úp vô, nó được che phủ bởi chùm lông đen mướt. Lợi hôn lên khắp thân thể nàng với tất cả. . . lòng thành kính. Hương vừa sung sướng vừa e thẹn, nàng không dám mở mắt ra, vì đây là lần đầu tiên trong đời Hương, trọn vẹn tấm thân trần truồng phô bày trước mắt một người con trai, làm sao nàng không mắc cỡ cho được. Lợi khôn ngoan, không để nàng có thì giờ suy nghĩ, chàng vừa hôn, vừa đưa đầu lưỡi liếm nhè nhẹ bên trong vành tai Hương làm nàng co rúm người lại, hai tay bấn chặt vào tấm lưng trần của Lợi.
Bờ môi Lợi tham lam hôn xuống tới cần cổ trắng ngần rồi dần xuống giữa hai gò bồng đảo. Hương đê mê trong cảm giác tuyệt vời, đầu lưỡi Lợi như có một luồng điện chuyển qua tấm thân đang bốc lửa của nàng, nó đi tới đâu, người luôn tê đến đó và khi chiếc lưỡi chàng tiến đến đầu vú của Hương, thì người nàng như bị điện giật, toàn thân nàng run lên bần bật, Lợi hôn dần xuống thì người nàng đã hoàn toàn mất tự chủ, nàng cử động như một phản xạ tự nhiên, người uốn cong, mông nảy nảy như bị phỏng lửa. Lợi nghĩ thầm: Giờ phút. . . đổi đời đã đến. Lợi cầm cái con cặc cứng ngắc của chàng mà ấn vào giữa lồn trơn ướt đang mở rộng của Hương. Giữa giây phút. . . thập tử nhất sinh đó, đột nhiên Hương như người tỉnh mộng, lý trí trở về làm nguội lại tấm thân đang rừng rực bốc lửa của nàng.
– Không! Không thể được. . . Lợi ơi! Mình không được phép làm như vậy.
Lợi ngỡ ngàng, bối rối nhìn con cu đang vươn dài, cứng ngắc trong tay không biết để làm gì. Lợi vừa ấm ức vừa ngượng ngùng như một kẻ trộm bị bắt quả tang. Thật lòng Lợi cũng yêu thương, quý mến, tôn trọng Hương, nhưng quan niệm của chàng là xơi được thì cứ xơi chớ chẳng lẽ để dành mà. . . cúng tổ tiên hay sao. Thấy Hương sợ hãi, khăng khăng từ chối như vậy, lẽ nào chàng đè ngửa nàng ra mà chơi đại thì coi sao được. Thôi thì. . . đành phải đóng vai quân tử Tàu cho qua ải vậy.
– Lợi xin lỗi Hương. . .
Chàng chỉ nói được bao nhiêu đó rồi lay hoay mặc đồ vào. Hương ngồi khóc thút thít một lát rồi cũng mặc lại quần áo, nàng nói nhỏ nhẹ, từ tốn:
– Hương không tiếc gì với Lợi đâu, nhưng Hương cũng không thể quá dễ dãi như vậy được, mình chỉ mới quen biết nhau, không nên. . . đi xa như vậy, Lợi nhé.
Hương còn phải lo học thêm vài năm nữa cho ra trường rôi Hương mới tính tới việc gia đình, hôn nhân được. Nếu Lợi thật lòng yêu Hương, thì không nên vượt ngoài vòng lễ giáo. Hương quả quyết đứng dậy.
– Thôi Hương về Lợi nhé.
Lợi nhìn theo bóng Hương khuất sau hàng rào dâm bụt mà tức anh ách như bị bò đá. . . Khóa học đã khai giảng trở lại được ba tháng. Ngoài giờ học ở trường Hương và Lợi vẫn có những buổi hò hẹn riêng tư để đi dạo phố, xi nê. Lợi cũng đã đến nhà gặp ba má Hương. Ông bà tỏ ra là người rất đạo đức, không cấm cản nhưng vẫn khéo léo nhắc nhở.
– Cháu còn năm nay nữa là ra trường, bác khuyên cháu nên cố gắng. Ra trường có việc làm vững chắc rồi thì chuyện hôn nhân có gì đâu mà khó. . . Cháu có thương con Hương nhà bác thì nói ba mẹ cháu lên đây nói một tiếng dạm ngỏ, chừng nào ra trường thì làm đám cưới. Cháu cứ yên tâm, bác đã nói một lời là như đinh đóng cột.
Lợi mừng rỡ, cám ơn rối rít. Đêm hôm đó, Lợi thức đến hai giờ sáng ngồi lo viết lá thư, trình bày chuyện của chàng và Hương, những lời vàng ngọc của ba má Hương và xin ông bà Tám chọn ngày tốt, mang cau trầu lên nói chuyện với ba mẹ Hương. Sáng sớm hôm sau, chàng mang thư ra bưu điện gởi trước khi đến trường, rồi đêm ngày thấp thỏm đợi chờ tin vui. Lợi từ trường vừa về đến nhà, thì người phát thư cũng vừa tới. Chàng nhận lá thư dầy cộm của ông bà Tám gởi lên với niềm vui òa vở trong lòng. Không kịp thay quần áo, chàng vội vàng xé lá thơ ra đọc ngấu nghiến. . .
Mỹ tho, ngày. . . tháng. . . . năm 19. . . Lợi con! Lẽ ra ba đã hồi âm ngay sau khi nhận được thư con, nhưng vì có nhiều việc quan trọng cần phải giải quyết nên mãi đến hôm nay, sau khi đã hội ý cùng ông bà nội, chú bác, cô di, cậu mợ họ hàng. Mai và mẹ đã quyết định nên gởi lá thư này cho con rõ. Như con đã biết, gia đình ta tuy không phải là dòng dõi cao sang quyền qúy, nhưng cái nền tảng của ông cha để lại bao đời nay, ba luôn luôn giữ gìn sao cho được tiếng thơm với họ hàng. Dù nghèo cho sạch, rách cho thơm, trước sau như một, truyền thống của dòng họ nhà ta là luân thường đạo lý trên hết, phải không con? Sở dĩ ba phải nói dài dòng như vậy là để con thấu hiểu tấm lòng của ba má. . .
Lợi con, trước hết ba muốn nhắc lại câu chuyện ngày trước của đời ba cho con rõ. Từ cái thời còn mài đủng quần ở trường tiểu học, ba và bác Tư ( ba con Mai nhỏ) là một đôi bạn thân thiết, lúc nào cũng như bóng với hình. Từ việc học ở trường cho đến những ngày chăn trâu, đuổi vịt, lúc nào ba và bác Tư con cũng bên nhau, chia sẽ nhau từng nắm cơm, hạt muối. Đến cái ngày chiến tranh xảy ra, ba và bác Tư cùng tình nguyện vào chung một đơn vị, cùng sống chết, an ủi nhau như hai anh em ruột thịt. Ba nhớ cái ngày đơn vị của ba bị phục kích, ba bị thương ngay trong loạt đạn đầu của địch, hàng ngủ bị ran rã, mạnh ai nấy lo tìm đường thoát hiểm. Bác Tư con vẫn can đảm cõng ba chạy dưới làn đạn như mưa. . . ơn cứu tử của bác Tư, ba không bao giờ quên dược.
Ngày nay gia đình ta nhờ ơn đức tổ tiên mà khấm khá, ba vẫn nhớ, tìm mọi cách để đền ơn bác Tư mà chưa có dịp, thì. . . xảy ra chuyện của con. Lợi con, Con có biết là sau khi con trở về Sài Gòn nhập học được một thời gian thì bác Tư con phát hiện, đứa con gái duy nhất của bác, tức là con Mai nhỏ, đã mang thai được bốn tháng. Bác Tư con tra gạn mãi nó mới thú thật, tác giả chính là con. Lợi con! Sự thật đã như thế rồi, dầu muốn dầu không ba cũng phải có trách nhiệm. Ba đã họp toàn bộ gia tộc nhà ta chồng vợ. Thời gian không còn bao lâu nữa vì bụng con ba càng ngày càng lớn, ba không thể muối mặt mà để cho bác Tư con xấu hổ với mọi người vì có một đứa con gái chửa hoang. Ba và mẹ con đã đồng ý là ngày 31 tháng nầy, sẽ làm lễ thành hôn cho hai đứa. Ba mẹ đã in thiệp và gửi đi khắp họ hàng thân thuộc. Còn đây là số thiệp dành cho con để mời bạn bè trên đó về tham dự. . . Lợi nghe như sét đánh ngang tai, chàng thẩn thờ nhìn tấm thiệp hồng với những hàng chữ như đang nhảy múa trước mắt. Trân trọng báo tin, lễ thành hôn của con chúng tôi:
Chú rể: Trần Thanh Lợi. Thứ nam của ông bà. . . Sẽ làm lễ thành hôn cùng cô: Lê Thị Mai. Trưởng nữ của ông bà. . . . . Hôn lễ sẽ cử hành tại Đình làng. . . . . .
( Đọc truyện 17+ hay nhất có phim )