– Tại sao Huyền lại hỏi một câu hỏi kỳ cục vậy?
– Không, thật đó. Tính tình của Huyền khác hẳn với Trường ….
Trường nhìn nàng thật lâu. Từ lâu nay, Huyền đã nằm trong trái tim của chàng, nhưng chàng không hề đủ can đảm mở miệng nói ra cái chữ “yêu” với nàng. Một phần vì chàng tưởng Huyền muốn giữ tình bạn cho thật tốt đẹp, một phần vì chàng quá “Quân Tử Tàu”. Trường thường vẫn tự nhủ tại sao hồi đó mình không ôm chặt lấy nàng một cú thì mọi chuyện có thể đã xong xuôi rồi.
Cái không gian nhỏ bé giữa chàng và nàng lúc ấy thật im lặng, khó mà diễn tả. Bất chợt Huyền quay mặt lên nhìn Trường bằng cặp mắt sáng long lanh.
– Trường à … những cuộc hẹn hò của tụi mình … rồi sẽ đi đến đâu ?????
Câu hỏi của nàng như một tia sét đánh vào trái tim của Trường làm tâm thần của chàng chấn động. Chàng vẫn mặc cảm vì mình mắc cái tính “nhát gái”. Hôm nay, không biết vì bị một động lực vô hình nào thúc đẩy, Trường lại chơi liều. Chàng đặt bàn tay ấm át của chàng lên năm ngón tay dài của Huyền. Chàng bóp chặt lấy bàn tay mềm mại dịu dàng ấy với đầy giác cảm hiểu biết lòng nhau …..
…
Cánh cửa phòng khách sạn đóng sập lại sau khi Huyền và Trường bước vô trong phòng. Màn cửa sổ khép kín làm hai người đứng trong bóng tối mù mịt, cho dù lúc ấy đã gần 2 giờ trưa. Trong phòng không có một tiếng động ngoài tiếng rè rè của cái máy điều hòa không khí. Bất chợt Huyền ôm choàng lấy Trường. Nàng đặt đôi môi nóng bỏng của nàng lên môi Trường, khao khát ngấu nghiến hôn chàng một cách thật say mê nhiệt tình. Trường hơi ngạc nhiên trước cử chỉ táo bạo của Huyền. Chàng hơi bỡ ngỡ làm Huyền cũng thấy mắc cỡ. Nàng vội vã buông Trường ra, quay mặt bước vô giữa phòng.