Chiều về. Lầu Sơn bắt gặp nàng ở trước lều. Tóc tai lù xù. Trông nàng thật chán nãn, thất vọng. Hắn cũng không hỏi han gì. Dường như đã biết trước sự việc. Tiểu Châu vì buồn rầu. Tối đó nàng cứ giàu giàu không ngủ được. Lầu Sơn an ủi nàng vài câu qua loa rồi lẳng lặng đi ngủ, như không còn làm gì được hơn trong tình cảnh của hắn.
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày. Không một bóng dáng của một ai khác xuất hiện. Tiểu Châu càng trở nên sầu hơn. Nàng thường hay nhớ về quê nhà, về cha mẹ, về mối tình đầu. Lầu Sơn cứ tiếp tục an ủi nàng. Đem chuyện con ngựa nàng thích nhất ra nói. Bảo là nó sắp sanh một con ngựa con cho nàng. Nhưng nàng cũng chỉ vui trong khoảnh khắc rồi chợp tắt.
Từ dạo đó, nàng không buồn đi chăn ngựa với Lầu Sơn nữa. Một mình ở lều nàng chẳng làm gì cả.
Cho đến một hôm, có một thanh niên trạc tuổi 25 xuất hiện. Gã chỉ là một kẻ qua đường, đi lạc ngang đây. Thấy Tiểu Châu đẹp nên có ý ve vãn. Vì là gái mới lớn, nàng đã dễ siêu lòng với những lời đường mật. Qua gã, nàng biết thêm Tiểu đội Xung kích của nàng đã rã. Họ đang biểu tình ở Trụ sở, đòi được về quê. Chuyện xảy ra khá nghiêm trọng nên có nhiều vụ bắt bớ. Gia đình nào có tiền hoặc có quen biết còn có cơ hội chuộc họ ra, mang trở về quê. Gia đình nào nghèo, không có tiền chuộc con về, thì phải ở lại đây mãi. Còn những người trốn về quê không được Chính trị viên phê chuẩn coi như bị một “vết đen” trong đời, khó lòng mà mưu sống sau này. Với trường hợp của nàng cũng xuất thân từ gia đình nghèo. Ba mẹ nàng lấy tiền đâu mà chuộc nàng về. Lại không quen biết ai. Bây giờ, nàng đã hiểu vì sao phải ở đây khá lâu mà không ai ngó ngàng tới.