Chiều đó, hắn lại hát nữa. Giọng hát vui nhộn, chan chứa. Nàng thấy hắn tất bật bươi bươi, xới xới ở ngoài kia. Trời nắng thế, mà hắn vẫn hì hục.
Mặc kệ, hôm nay không chăn ngựa nữa, nàng thích đi ngắm hoa. Hoa ở đây đều hoang dại, nhưng nét đậm tươi sắc của nó giống như vẻ đẹp của nàng.
Đang lang thang, nàng nghe tiếng vọng tới của Lầu Sơn. Nàng vội trở về. Hắn dắt tay nàng chạy lên ngọn đồi trước mặt, nơi hắn vừa rồi hì hục đào bới. Trước mặt nàng, một sự vui mừng chưa bao giờ nàng có được mấy tháng qua. Lầu Sơn đã đào cho nàng một hố nước để tắm. Hắn bỏ công rất nhiều để khiêng và xách nước từ rất xa. Nàng hân hoan quá. Đã từ lâu chưa được tắm cho đàng hoàng. Nàng thèm quá muốn trút hết đồ lao xuống ngay. Nhưng Lầu Sơn vẫn đứng đó, ánh mắt hắn long lanh trên khuôn mặt trầm tĩnh.
– Anh ở đây làm sao em tắm được ?
– Được, tôi quay mặt lại ngay.
Lầu Sơn bước hơn 20 bước xuống đồi. Ngồi xuống. Hắn chờ đợi cho nàng tắm xong. Mắt nhìn xa xa nơi đàn ngựa ngoan ngoãn gặm cỏ. Trên này, Tiểu Châu nhẹ nhàng trút bỏ quần áo. Nàng vẫn sợ Lầu Sơn ngoái lại nhìn nên nói vọng xuống: “Nếu anh nhìn sẽ bị cho mù mắt”. Bên dưới có lời đáp lại “Tắm nhanh. Trời sắp có giông rồi”.
Tiểu Châu thanh thản tắm. Nàng tung tăng trong nước như con cá từ lâu vắng nước. Dáng nàng đẹp như một nàng tiên dưới hồ.