Hắn xuất hiện đột ngột sau lừng nàng nhưng đã không ngăn cản nàng. Thực sự hắn cũng không biết ngăn cản nàng làm sao. Hắn cảm thấy không giúp gì cho nàng trong hoàn cảnh này. Hắn chỉ nhắm mắt. Đau lòng. Chờ đợi phát súng kia bắn ra. Nhưng rồi hắn không nghe tiếng nào. Hắn mở mắt ra, thấy nàng ngồi phịch trên tuyết khóc nức nở. Hắn thấu hiểu nàng quá trong lúc này. Hắn bước tới bên nàng. Nàng quay lại nói rõ quyết định của nàng là dứt khoát. Nàng muốn hắn hãy giúp nàng toại nguyện. Hãy bắn vào bàn chân của nàng. Hắn không nói như bao lần không nói. Nàng bước tới ôm hắn van xin. Hắn vẫn nhắm mắt thở dài. Rồi nàng hôn hắn, nói : “Giúp em đi Lầu Sơn, chuyện gì em cũng làm được cho anh”. Hắn lịm đi một giây, nhưng rồi đẩy nàng ra. Hắn lượm lên khẩu súng. Chỉa về phía chân nàng quyết đoán. Rồi hắn bước lui vài bước nhắm. Thời gian từng khắt một gõ đều trong trái tim. Hắn bậm môi nhưng rồi hắn bảo nàng hãy quay mặt về hướng quê nhà của nàng. Nàng làm theo. Mắt nhìn về cõi xa xăm. Nhìn hắn. Nhìn khẩu súng được đưa lên từ từ. Lên phía ngực nàng. Hắn nhắm hơi lâu. Nàng không biết nên vui hay nên buồn. Nàng chỉ cười tươi. Và … “đùng”. Một tiếng súng xé ngang tai. Phát lớn trong bầu không khí vắng lặng buổi sáng, như vang tới tận chân trời.