Chiều hôm đó, họ lấy các mẩu lòng vụn và tiết heo rải dọc từ chổ buộc vịt co đến sát mép nước.
Đêm đến, trời tối đen, mây quần vũ và sà thấp trên đầu, che lấp hết các ngôi sao. Tầm nhìn bị bó hẹp, làm cho họ phải quan sát rất khó khăn. Nhưng lúc đó mới là dịp thuận lợi để con sấu quen đường cũ trở về bắt heo. Ba Bình và Ba Tân ngồi phục lặng lẽ trong bóng tối, không ai nói một lời.
Quá nửa đêm, sương xuống ướt lạnh áo, hai người vẫn kiên trì đợi, thỉnh thoảng lại đưa mắt, bấm tay nhau xem bạn mình có ngủ quên không. Càng về khuya, họ càng kiên nhẩn đợi chờ và hồi hộp không biết cách cài mồi của mình có gì sơ suất làm cá sấu nghi ngờ không quay lại.
Bổng nhiên từ phía rạch nước vọng đến một tiếng “khì. . “rất nhẹ , giống như tiếng thở dài não ruột làm cho mọi người đêu chăm chú.
Họ căng mắt nhìn vào bóng tối, và nhận ra trong tiếng nước động khe khẽ là một khối đen sì từ mép nước lùi lũi tiến lên chỉ hơi sẫm hơn một chút so với nền đen dày đặc xung quanh, nhờ nó động đậy nên mới phân biệt được.
Con vịt buộc bên chiếc cọc kêu khẽ một tiếng.
Hai người nín thở, áp má vào báng súng, chăm chú hết sức để đưa đường ngắm dõi theo cái bóng đen ngòm. Ba Bình thấy toàn bộ khối đen đã lọt vào khoảng cách thuận lợi, bèn hô khẽ:
– Bắn . . . !
Phía trước họ hai quần lửa nhoán lên chói cả mắt. Trong khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi họ cảm thấy khối đen trước mặt lớn lên đột ngột và đổ ụp lên đầu. Cả hai lùi lại rất nhanh. Chiếc bàn bị tung lên rồi quật xuống đất gãy vụn.
Ba Bình và Ba Tân sẳn sàng bắn tiếp. Nhưng sau đó, chỉ còn tiếng vật vã lục đục trong đống gỗ vụn của chiếc bàn gãy nát, càng ngày càng yếu dần rồi yên lặng.