Anh chạy vội đến tìm chổ ẩn bên hông nha. Phía mà mưa không hắt tới. Anh nhẹ nhàng lách vào đám cói khô, nằm duỗi thẳng chân tay, toàn thân mệt nhọc rã rời. Lúc này đã quá nửa đêm.
Bên kia vách gỗ mỏng có tiếng cười nói rúc rích. Thì ra trong ngôi nhà đó một đôi vợ chồng đang ở. Trước kia không ai thiết lấy vợ lấy chồng sinh cơ lập nghiệp tại trường. Học viên xem đây như một chổ lưu đày, ai cũng mong hết hạng để về thành phố.
Về trên đó, người có nhà thì xum họp gia đình, kẻ không nhà thì nằm vĩa hè buôn bán, mánh mung, cùng lắm thì lượm rác cũng có cuộc đời no đủ hơn ở đất này.
Vậy đôi trai gái nào đã tình nguyện gắn bó đời mình với đồng hoang nước mặn này?
Trong nhà có tiếng loạt xoạt và tiếng một vật gì đó bằng thủy tinh rơi xuống đất vỡ. Tiếng người con gái la lên khe khẽ:
– Chết cha! Anh làm bể cái bình mực của em!
– Mặc kệ nó!
– Sáng mai em đi thi rồi mà!
– Anh mua cho bình khác! khỏi lo!
– Lên huyện mới có, ở đây không bán đâu.
– Thôi! Không nói nửa. . . ! Chụt. . . chụt. . .
– Người gì. . . . mà kỳ quá. . . gì mà kỳ quá. . . !
Tiếng người con gái nghen lại như nghộp thở và lẫn trong hơi thở gấp gáp làm Ba Bình tò mò hé mắt qua khe gỗ.
Trong nhà trên chiếc đi-văng một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau. Anh thanh niên hì hụi liếm hết bên vú này đến bên vú kia của cô gái. Thỉnh thoảng lại hả to mồm, ngậm trọn bầu vú vao miệng mà mút chụt chụt. Dường như cô gái không chịu nổi cái nhột và rờn rợn đó, cô thót bụng hai tay bấu xuống, miệng rên nho nhỏ. Anh thanh niên đưa bàn tay vào giữa hai háng, lần theo bờ mu âm hộ. Rồi banh rộng hai mép ngoài âm hộ. Bên trong đỏ quạch bóng nhảy thứ nước nhơn nhớt. Anh ta cuối xuống thè lưỡi liếm lạch bạch vào giữa hai mép. Cô gái bật ra tiếng kêu vì sung sướng đê mê, người quíu cả lại. Lâu lâu lúc sướng quá, cô thét to lên, toàn thân co lại rồi nẩy lên quặn quẹo, giọng tắc nghẹn rên rỉ:
-Anh. . . . ơi! . . . anh . . . ơi. ! . . thôi. . . . thôi. . . đi . . . anh. . . . ôi. . !