Ba Bình men theo dãy tường hoa để quan sát. Trong hai buồng có đề chử hiệu phó đều không thấy có bóng người, đèn vẫn bật sáng. Các phòng khác đều không hề thấy bóng Tám Hoạnh.
Anh ngẫn ngơ quay ra. Thế là không có Tám Hoạnh ở đây. Ban lãnh đạo mới đã thay đổi hết cả. Có lẽ sau vụ bê bối xãy ra dù có đổ hết tội lổi cho anh, Tám Hoạnh vẫn bị trách nhiệm liên đới và đổi đi chổ khác. Ban lãnh đạo mới chắc sẽ đối xử với anh em tốt hơn. Nhưng dù sao giữa anh và họ vẫn có khoảng cách. Bản án mà Tám Hoạnh vu cáo cho anh sẽ làm cho mọi người nghĩ về anh như một tên tội phạm.
Bây giờ chỉ còn cách tìm bằng được Tám Hoạnh để thanh toán xòng phẳng với y. Anh lần theo con đường nhỏ đi xa dần trụ sở của trường, trù tính đêm nay sẽ ngủ trong rừng đước.
Trời lại bắt đầu mưa. Cơn mưa đổ xuống ào ào như trút nước. Dưới màn mưa. Ba Bình loáng thoáng thấy một căn nhà nhỏ chơ vơ giữa đồng, ngay trước mặt. Trong ánh chớp sáng anh nhận ra đó là căn nhà bằng gỗ, có mái hình chử V như đôi cánh chim bay lên. Anh đã trông thấy mô hình căn nhà đó từ lâu. Căn nhà đó xây dựng để cấp cho mỗi đôi vợ chồng học viên nào cải tạo tốt và tình nguyện ở lại vĩnh viễn làm ăn trên đất Duyên Hải. Dưới thời Tám Hoạnh căn nhà đó chỉ là một sự lừa dối chẳng bao giờ dựng lên nổi được.