Trong lúc đó Ba Bình chạy vội giữa những cơn mưa dông dử dội đang ập xuống miền Duyên Hải. Những làn mưa giá buốt như mũi kim chích vào da thịt tê cóng. Anh cố nhắm tới một chấm sáng nhỏ xíu chập chờn sau làn mưa ở tít mãi phía xa. Đó là văn phòng trường cải tạo.
Khi đặt được chân lên thềm văn phòng. Bình lao vọt về cửa chính, đập cửa kêu hoảng hốt.
-Anh Tám! anh Tám! Đập bầu sấu sắp vở! Anh cho báo động ngay!
Đáp lời ba Bình, trong căn phòng là tiếng hít hà, tiếng rống ồ ồ trong cổ họng, tiếng con gái nức nở, rên rĩ van xin. . . rồi bổng nhiên là tiếng bàn ghế va vào nhau rầm rầm, rồi tiếng xột xoạt.
Ba Bình xô cửa bước vào.
Huệ Trắng không một mãnh vãi che thân nằm ngữa trên bàn với hàng nước mắt tuôn dài trên má. Thoáng thấy anh Huệ Trắng lao vội tới. Anh sửng sốt, đứng sửng lại. Rồi không tự chủ được anh giơ thẳng tay tát vào má Huệ Trắng. Cô lặng người đi, khẽ kêu lên một tiếng rồi nhìn thẳng vào mắt Ba Bình. Đối mắt mở to ráo hoảnh, nhiều vẻ ngạc nhiên, oán trách hơn là sợ hải. Đôi mắt chứa đựng sự chống đối, nổi căm hờn, không gì khuất phục. Huệ Trắng cố kéo những mãnh vãi tả tơi lên che thân thể mình, từ từ bước ra sân, mặc cho mưa trút trên mái tóc và gió thốc vào da thịt. Cô đi chầm chậm dưới mưa về phía lán nữ.