Đã tới ngã ba nơi dòng sông Vàm Nâu đổ ra sông Soài Rạp. Trăng đã xế đỉnh đầu mát lạnh. Thủy triều đã lên đẫy, dòng sông mở rộng ra hút tầm mắt, gió mạnh, sóng dâng thành những đợt gối nhau ào ạt. Đây đó thấp thoáng những đốm lửa lẻ loi mờ nhạt trong màn sương mỏng. Chiếc ghe lúc này chỉ còn mỏng manh như chiếc lá nhỏ xíu nhấp nhô theo sóng. Hai người phải tập trung hết sức để đưa chiếc ghe cắt ngang ngọn sóng nhắm tới một chấm đen nhỏ xíu nhô lên nơi chân trời xa. Nơi ấy có một gốc cây cổ thụ đơn độc bên một ngôi miếu nhỏ. Đó là nơi họ sẽ chia tay.
Chia tay với Uùt An bên ngôi miếu cạnh gốc cây mắm già. Ba Bình đi vội trong đêm, sáng ra đã đến một thị trấn nhỏ. Bến xe đang đông người. Năm sáu chiếc xe đò nhỏ đang chuẩn bị đón khách và lên hàng.
Cô bán vé đóng sập cửa xuống treo chiếc biển nguệch ngoạc hai chử “Hết Vé” trước con mắt thất vọng của đám đông hành khách. Ba Bình lo lắng quay ra. Đang ngẩn ngơ không biết về đâu thì một bàn tay nắm lấy Ba Bình, tiếp theo là tiếng mời chào chèo kéo:
– Về Long An, anh Hai ơi! Khỏi vé! Có tiền đi liền!
Chưa kịp phản ứng gì, thì chú lơ đã lôi anh đến bên chiếc xe đang nổ máy, đẩy anh lên phía sau xe giữa đống bao bì và cần xế ngổn ngang chật như nêm cối. Ba Bình ngồi thu mình trong một góc giữa đám hành khách, nhìn quanh, yên tâm dần, vì thấy xung quanh không ai để ý đến mình.