Những bước cuối cùng đất mềm ra nhanh chóng nhưng Ba Bình đã gắng sức vượt lên đặt chân được đến bờ đầm lầy. Huệ Trắng đi sau bổng hét lên, loạng choạng ngã xuống. Chân cô bắt đầu thụt xuống bùn.
Ba Bình như ai bóp chặt lấy tim mình. Khi thấy Huệ Trắng bị thụt xuống cách bờ một khoảng khá xa. Nếu trở ra, anh sẽ bị sa lầy trước khi nắm được tay cô.
Huệ Trắng nức nở gọi Ba Bình. Càng cựa quậy chân cô càng bị dính chặt xuống lớp đất bùn.
-Anh ơi! Cứu em với! Anh ơi!
Ba Bình cố nén nổi lo lắng đáp.
-Bình tỉnh! Đừng cựa quậy! Anh sẽ đưa em vào!
Huệ Trắng hiểu rằng lớp mặt bùn đã bị vỡ nhão ra, mỗi lần cựa quậy càng lún sâu xuống, nên cô sợ hải không dám động đậy nửa. Nhưng dòng bùn lạnh buốt vẫn dần dần dâng lên cuốn chặt quanh mình. Đầm lầy lạnh lùng, chậm chạp nuốt dần Huệ Trắng từ bụng lê ngực. Phía chân trời đã rạng dần. Mảnh trăng mờ đi nhợt nhạt như sợ hải.
Ba Bình lập cập lục tung chiếc túi xách nhỏ, lấy tấm chăn dùng răng xé toạt ra từng mảnh. Anh kéo căng dải vải để thử độ bền rồi nối lại thành sợi dây dài, ném ra cho Huệ Trắng.
Lúc này bùn đã ngập đến nách, Huệ Trắng lấy hết sức lực với tay nắm lấy đầu dây. Ba Bình ở trên bò dồn sức kéo. Huệ Trắng được lôi ra khỏi vũng lầy. Khi Ba Bình kéo được Huệ Trắng vào bờ thì cô đã ngất xỉu, toàn thân đẩm bùn, hai mắt nhắm nghiền, chỉ còn hơi thở thoi thóp trên cánh mũi.