VN88 VN88

Trần Truồng bất động rồi mềm oặt quấn vào nhau – Truyện 18+

Sông Lòng Tầu có lực lượng thủy quân tuần tra rất nghiêm ngặt. Nếu vượt qua được thì họ còn phải vượt qua rất nhiều trạm kiểm soát bên long Thành, Bà Rịa, vượt qua địa bàn thành phố mới về đến miền Tây. Còn nếu quay trở lại thì con đường phía sau chắc chắn đã bị bủa vây.

Chiếc tàu viễn dương thong thả đi khuất về khúc ngoặt phía xa như một giất mơ vừa tàn. Những đợt sóng do con tàu dồn nước tạo nên dôi lại phía sau va đập ầm ầm vào bờ như hăm dọa, thách thức với ba Bình một sự thực phủ phàng, báo trước những nỗi gian nan đang chờ trên con đường trốn chạy của họ.

Trời đã sáng rõ nhưng những lớp sương trắng vẫn còn quanh quẩn trên ngọn những lùm cây hoang. Ba Bình dắt Huệ Trắng chạy miết về phía tây tới một ngôi miếu hoang, đổ nát mà năm trước anh đã phát hiện trong một lần đi khảo sát đất đai.

Ngôi miếu lọt thỏm giữa một khoảng rừng cây mọc xô bồ, rậm rạp. Chẳng biết người ta xây nó từ bao giờ và đã trải qua bao hưng phế. Giờ đây tường và mái đã xụp xuống nền đất, chỉ còn lại chiếc bệ thờ xây gạch rỗng khá cao, phía sau có lối chui vào như một hầm chú ẩn. Lòng bệ đầy rêu mục. Ba Bình và huệ Trắng ra sức dọn dẹp. lúc lâu, lòng bệ đã sạch sẽ và trở thành”căn nhà lý tưởng”

Bấy giờ hai người mơi xem lại hành lý mang theo. Gọi là hành lý, nhưng thực ra cũng chỉ có một chiếc túi xách nhỏ của Huệ Trắng. Ba Bình ra đi tay không. Chiếc túi ướt sũng, hai bộ đồ mang theo củng ướt nhẹp. Chỉ có một gói ni lông lớn mà Huệ Trắng đã bao bọc cẩn thận là bên trong vẫn còn khô. Trong đó có một tấm chăn hoa bọc kỹ mấy gói mỳ ăn liền, một gói đường , một hộp sữa, chiếc quẹt ga và một lọ dầu gió. Giờ đây, chừng đó cũng là một kho lương thực quan trong.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.