Đông nhìn nét mặt buồn rầu của người đẹp, tim đập mạnh và một ý đồ bắt đầu nẩy nở trong óc chàng.
– Anh nghĩ, em là một người đàn bà rất đẹp. Với vóc dáng quý phái, hấp dẫn, chắc chắn nhiều đàn ông mơ tưởng đến em. Với lợi thế đó, em hãy xử dụng sắc đẹp của em để thanh toán món nợ.
– Anh bảo em đi làm điếm hả?
– Không hẳn vậy. Anh sẽ giúp em, tìm những người đàng hoàng, có địa vị, có tiền nhiều và họ cần giữ miệng kín đáo để bảo toàn danh dự, địa vị của chính họ và cho em nữa.
– Không còn cách nào khác hả anh?
– Anh nghĩ, đây là biện pháp tốt nhất. Vừa nhanh chóng trả hết nợ, vừa kín đáo. Chồng em cũng không bao giờ biết được việc em làm.
– Nhưng em cần có ngay ba mươi ngàn.
– Anh sẽ cho em mượn số tiền đó và chỉ cho em cách trả lại anh một cách mau chóng. Như vậy tiện cho em và anh cũng đỡ kẹt vốn.
– Em không còn lựa chọn nào khác ! Vậy chi tiết thế nào?
– Tốt, để anh coi. Chúng ta hãy bắt đầu từ giá cả. Một cô gái gọi hạng sang giá năm trăm dollars. Anh nghĩ đó là giá phải chăng.
– Không ! Em không phải là gái điếm. Em là gái có chồng, có địa vị. Em không thể nhận giá đó.
– Vậy em muốn bao nhiêu?
– Mỗi lần một ngàn dollars. Em tiếp khách ba mươi lần là xong.
– Đồng ý. Anh đề nghị mỗi lần một ngàn. Mỗi tháng em tiếp khách bốn lần. Như vậy chỉ trong vòng bẩy tháng rưỡi em trả hết nợ.
– OK . Nhưng em gặp khách ở đâu?
– Việc đó để anh giúp em. Anh sẽ cho em biết ngày giờ và địa điểm gặp khách. Việc cần thiết em phải làm là giữ gìn sắc đẹp như ngày nay. Việc quan trọng là anh sẽ ký ngay một ngân phiếu để em thanh toán món nợ với người ta.
– Ngay bây giờ em có tiền hả? Cám ơn anh.