Thế là được dịp viện cớ, “Hiện em đang chờ thêm 2 thằng tri kỉ, chúng nó lai rai lâu quá. Tiện đây chờ đến đêm rồi chúng em chọn 3 cô đi qua đêm vì đằng nào chẳng phải vào nhà nghỉ ngủ. Khi mơ màng, quơ tay còn có các em bên cạnh nữa chứ”.
Hắn chốt lại một câu: “Được. Giá lúc đó còn 700 nghìn”. Sau cái “chốt hạ” của gã bảo kê. Các ả bắt đầu quay người, hướng mắt về chúng tôi và bắt đầu những câu chuyện làm quen…
Thấy các cô Linh khác đang phân bua về chuyện hôm nay gặp người này, kẻ nọ, “Linh lớn” – một cô gái đến từ Lào Cai, ngồi từ lúc tôi có mặt đến giờ vẫn chưa có khách với một vẻ mặt lo lắng: “Hôm nay em dính phải tà ma gì không biết. Chả có “ma” nào dòm ngó, thế này thì tiền đâu mà sống”.
Hôm sau nữa, chúng tôi ngồi vào quán nước của bà chủ quán tên là Hà. Chẳng cần mất nhiều thời gian “đóng kịch”, vì bước vào quán là có người mời chào.
Ngồi chưa ấm chỗ, bà chủ đã giới thiệu ngay: “Có con bé sinh năm 1994, người Tuyên Quang mới xuống đêm hôm qua. Đi chơi không cô gọi…”.
Giải thích vì sao những cô gái này ban ngày ở đâu, bà Hà đáp: “Buổi sáng chúng nó đang còn ngủ. Chúng nó chỉ làm vào buổi chiều và kéo dài đến 2h sáng thôi. Còn con bé này xinh lắm để cô gọi nhé” – không cần chờ đời sự đồng ý của tôi, bà ta bấm số gọi cho người có cái tên: Linh “nhỏ”.