Không biết sao, chúng tôi bèn túm lại rồi cùng nhau nhảy múa tung tăng, rồi anh Tá đi vào nói thật to:
Các em cứ vui nhé! Anh có việc phải đi bây giờ! Ngày mai tám giờ sáng mình sẽ gặp lại! Các em lát về đã có anh Quân lo liệu chỗ ở và mọi thứ, yên chí đi nhé!!
Nói xong rồi anh ra ngoài đi mất theo ông già đeo kính đen. Bọn tôi ở lại vũ truờng quậy một tăng tới khoảng một giờ thì anh Quân và chị Hà ra hiệu “rút lui”. Chúng tôi theo anh ra ngoài vũ truờng, nhìn đồng hồ rồi anh bảo:
Theo chỉ định của anh Tá, bọn em hai nguời một tổ! Anh thấy Linh và Huơng hợp nhau hơn, vậy hãy theo nhau một tổ! Thảo Suơng và Vi thì một tổ, chị Dung và chị Hà một tổ! Chỗ ở là biệt thự 777, chúng ta đi liền nhé!
Biệt thự 777 là một cơ dinh đuơc nhà nuớc quản lý, dành cho các cán bộ công tác đuợc đặc quyền trú ngụ trong thời gian làm việc . Nó nằm trong một khu phố yên tĩnh, hai bên đuờng trồng những cây phuợng và cổ thụ cao lớn che bóng âm u. Chúng tôi theo anh Quân về biệt thự nơi chúng tôi sẽ cư ngụ trong thời gian tạm thời này . Biệt thự này có bốn nguời lao công bảo quản và phục dịch . Nhà có năm phòng và một phòng đại sảnh tiếp khách rộng lớn, đồ đạc theo kiểu nửa tây nửa ta rất hài hòa . Những cái bàn gỗ đuợc đánh bóng loáng như chưa có ai ngồi vào bao giờ . Giữa phòng là một cái piano màu đen, tôi ngắm nó như một cái gì quen thuộc lắm vậy . Cũng lâu rồi tôi bỏ chơi đàn!