Cafe đến tay, Khang vừa định cầm lấy thì Tuyết như…vô tình làm sóng tràn ra đổ cả vào bấu quần của Khang một ít . Tuyết hối hả:
– Chết! Em xin lỗi! Anh có bỏng không?
Khang chùi nhẹ làu bàu:
– Bỏng thì không chết, nhưng cái quần mới mua gần cả nửa tháng luơng đấy!
Tuyết lóm lỉnh hỏi:
– Thế em đền cho! Làm gì than tội nghiệp thế!!
Khang hỏi như đố:
– Đền thế nào đuợc!? Không lẽ lại bảo chị mua một cái khác à!
– Không! Đền thế này này …
Vừa nói xong Tuyết đã ngồi sụp xuống đưa tay kéo phéc mơ tuya quần Khang xuống, lòn bàn tay mềm mại vào tận trong đũng quần rờ rờ cái duơng cụ của Khang. Thật bị bất ngờ, Khang hơi thẹn nhưng lại hít mạnh hơi thở để lấy bình tĩnh lại . Khang cúi xuống nhìn Tuyết .
Tuyết có guơng mặt trái xoan bầu bầu, mắt phuợng nhừng đeo kính trắng nên trông rất qúy phái . Khang bỗng dưng thấy thích thích cô bạn đồng nghiệp mình ở tư thế như ngồi, như quỳ giữa hai chân mình đang vọc tay vào trong quần mình . Khang chẳng biết có phải Tuyết đang giỡn hay đang thử mình nên làm bộ hỏi:
– Đã đền thì đền cho đáng nhé ??
Tuyết nguýt Khang một cái thật sắc rồi bóp mạnh tay một cái! Khang xém chút la lên, rồi đỏ mặt ngồi im. Tuyết mỉm cuời:
– Thế có ai thổi cái này cho anh bao giờ chưa?