Tuyết theo Khang về nhà tại một xóm ổ chuột bên kia cây cầu . Đuờng xá chạng vạng tối, Khang phóng xe vùn vụt lao nhanh. Về nhà Tuyết thấy cảnh trống trải đồ đạc khá ngăn nắp không như cô tuởng về một chàng độc thân. Khang sống một mình với một cái… hồ cá vàng có ba chú bơi lội bên trong. Tuyết đứng ngoài phòng khách nhìn xung quanh như tìm cái gì . Bất chợt cô la lên:
Anh ở một mình buồn thiệt hen? Đây là hình gia đình anh đó hả ?
Cũng quen rồi! Ừ, nhà mình có bốn nguời thôi! Ông bà già ở quê lâu lâu cũng lên thăm mình . Còn con nhỏ đó là em mình đó! Năm nay nó sắp lên đại học rồi .
Nhìn anh giống ba anh ghê!
Giống chỗ nào ??
Giống cái mũi nè, rồi giống cái nét cuời nữa!
Khang đi lấy nuớc ra mời Tuyết xong ngồi xuống ghế mở ti vi xem.
Tuyết hỏi:
Quyển sách đâu?
Ừ nhỉ! Khang đi vào trong một lát cầm quyển sách ra đưa cho Tuyết!
Em xem coi có gì trong này mà anh nói ghê lắm!
Cứ đọc đi, nhưng đừng mang về mình cần xem cô ta nói về công tác và điều gì xảy ra truớc khi vụ rớt máy bay.
Tuyết ầm ừ rồi ngồi đó lật quyển sách ra xem. Còn Khang ngồi phía ghế sa lông xem ti vi, lâu lâu liếc trộm xem Tuyết phản ứng ra sao. Một lát thấy Tuyết hết trố mắt lại đỏ mặt rồi như lật nhanh cho qua hết quyển sách . Tần ngần một lát rồi nói: