Cái này …lâu lâu đặc biệt, nó khác!
Khang đang nói thì cô áo dài dọn cơm và nuớc uống ra cho hai nguời . Tuyết nhân tiện định phá Khang một mách nên hỏi cô gái:
Em mặc áo dài đẹp ghê đi vậy đó, dáng em mặc áo dài hợp lắm! Em tên gì vậy!
Dạ em tên Tú Trinh. Cám ơn chị nhé . Em mặc vì bị ở đây đâu cho em mặc áo tây váy đầm như chị, nếu đuợc mặc như chị em mới thích . Nhìn chị sang trọng qúa . Anh chị là vợ chồng phải không?
Khang tính chen vô nhưng Tuyết hớt luôn:
Làm gì có, chị với anh này là đồng nghiệp . Ảnh đang than chưa tìm đâu ra cho có vợ, thấy em xinh vậy để chị làm mai cho nghen!
Cô gái nghe nói mắc cở đỏ cả hai má làm cô nhìn càng dễ thuơng thêm. Cô bào chữa:
Em đâu dám …trèo cao chị chọc em mắc cở!
Có gì mà trèo cao? Chị thấy ảnh nhìn em như bị mất hồn vậy đó .
Thôi nhe, tui đâu có bị ế đâu mà đòi ép gả ở đây vậy ? Khang cự nự
như không vừa ý . Tuyết thấy vậy cuời khì:
Ảnh quê rồi kìa! Con trai gì mà khó tánh qúa!
Cô gái cúi mặt rồi ngoảnh đi một mách . Khang cũng nhìn theo sau nhận xét cái lưng ong thon thon và mái tóc thề dài muợt đẹp vô cùng làm anh bất chợt thấy như hụt hẫng cái gì! Tuyết đá giò anh ta một cái rồi nói:
Kết cô bé rồi phải không? Bộ nó đẹp lắm sao?
Đâu có …À mà thôi hỏi chuyện đàng hoàng nè!