Anh đưa em đi đâu đây? Tối rồi đó nghen! Em về trễ má la em cho coi!
Lớn rồi mà cứ như còn bé không bằng! Khang càu nhàu với Tuyết .
Khang đảo một vòng rồi quyết định tìm một qúan cơm thanh lịch vắng vẻ xà vào . Buổi chiều ở thành phố nghet nguời đi chơi lẫn nguời tan sở tấp nập va oi bức . Vào trong là một không gian yên tĩnh lạ lùng cùng và một không gian thoải mái êm dịu . Hai nguời đi vào theo sau một cô gái măc áo dài duyên dáng . Họ ngồi ở một cái bàn phía trong góc với một ánh sáng chỉ đủ nhìn mặt nguời đối diện .
Tuyết dùng gì?
Cho em phần cơm tối số 2!
Uống gì không?
Cam vắt okê!
Khang gọi cơm và nuớc uống rồi nhìn theo sau dáng cô gái buớc đi thoăn thoắt! Tuyết liếc thấy như vậy thì tủm tỉm cuời:
Anh thích cô ta lắm phải không? Anh cũng dê xồm lắm đó nhe!
Thấy cô ta mặc áo dài xinh xinh, mình thấy thích vậy thôi!
Không lấy vợ đi, mai mốt “thích” gì vợ cho!
Như hiểu ý Tuyết, Khang hơi suờng suợng trả lời:
Con trai sự nghiệp đi đầu mà!
Bộ chỉ biết sự nghiệp rồi khỏi lấy vợ sao?
Sẽ lấy, nhưng vào lúc thích hợp mới đuợc! Bây giờ chị coi, luơng không đủ sống lấy vợ sao nuôi nổi!??
Vậy mà dám đưa mình vào trong này, sang vậy lát nữa không có tiền trả đâu đó nhe, đừng bắt em ở lại rửa chén!