Khang cuời khểnh:
– Mọi việc đang vào giai đoạn A đấy chị . Hôm nay ông Thắng muốn mình mang hồ sơ phân tích sang bộ hình sự gặp bên đấy xúc tiến thủ tục điều tra cấp 3.
– Sao lại cấp 3? Chị kia hỏi .
– Thì vì có một thứ truởng tử nạn trên chuyến bay nên đây là vấn đề an ninh quốc gia đấy!
– Thế anh vào phòng để nhận hồ sơ nhé . Chị kia nói lại kèm theo ánh mắt lẳng lơ. Khang biết cái cuời đó, nó ẩn chứa nhiều thứ lắm . Đã làm ở đây hơn muời một năm, anh đã trải qua nhiều chuyện “phức tạp”, lại phức tạp, ở đây rồi .
Trong phòng chỉ có cái bàn và hàng chục cái tủ sắt, một bộ sa lông gia đen bóng loáng . Khang ngồi xuống ghế. Chị kia hỏi mời:
– Uống cafe nhé ?
– Khang đáp: Ừ! Đen vào nhé!
– Đen cỡ nào cơ chứ ??
– Thì đen không đuờng đấy! À mà này chị Tuyết, ở đây sao lại lắm tiểu thuyết thế này ?
– Thì của em đấy! Lúc rảnh rỗi lại ngồi xem đấy mà!
– Chị cứ hay mộng mơ, rõ phiền đàn bà các nguời!
– Sao lại phiền? Khang chưa có vợ nên không hiểu đàn bà là gì đâu!
Khang càu nhàu:
– Gớm các bà lại có gì mà khó hiểu đâu chứ!
Tuyết cuời khúc khích:
– Anh thật nghĩ vậy sao? Đàn bà có nhiều cái hay lắm đấy!
Khang thắc mắc:
– Chắc lại hay làm nũng chứ gì!?
Tuyết đủng đỉnh pha cafe vừa nói: Có nguời nhìn ngây thơ nhưng lại rất độc ác! Có nguời rất lạnh lùng nhưng rất nóng bỏng bên trong! Tạo hóa sinh ra đàn bà chúng em khiến chúng em có cái kỳ lạ rằng hễ càng đẹp bao nhiêu thì lại càng …dâm bấy nhiêu! Nguyễn Du đã chẳng nói rằng: “Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen” là gì!