Bạn trai hay sao?
Tôi ầm ừ cho qua. Nhưng anh Quân lại hỏi tiếp:
Em mất trinh lúc bao nhiêu tuổi!?
Muời chín ạ!
Như vậy cũng hơi muộn! Nhưng anh biết nhà là gia đình có hạng nên chuyện này dễ hiểu .
Tôi toát mồ hôi ra khắp lưng. Chị Hà hỏi:
Em biết đàn ông lúc muời chín tuổi, vậy có phải nguời tình đầu tiên của em không?
Tôi nói run run: Dạ Không ạ!
Vậy nguời đó có liên hệ ra sao với em? Anh Quân hỏi dồn .
Nhưng tại sao anh chị hỏi kỹ thế!?
Vì phải xác định rằng em sẽ không bị nguời đó ảnn huởng đến sau này lúc công tác! Vì nếu anh ta là nguời tình hứa hẹn của em, sau này em sẽ phải hy sinh mối tình này và anh ta sẽ bị tổn thuơng. Nên truớc khi em đi thêm sâu vào công tác, chúng tôi phải thẩm định em có quan hệ thế nào trong xã hội cũng như tình cảm, vậy thôi!
Tôi ấp úng: Em không biết nói sao, nhưng nguời làm em đau khổ đầu tiên lại là nguời …anh của em!
Chị Hà: Ồ lên một tiếng. Có thật không?
Không biết nói sao, tôi chỉ muốn khóc lên . Tôi muốn mặc quần vào rồi chạy biến cho khỏi chỗ này!
Anh Quân nói:
Hai nguời quan hệ mấy lần ?
Dạ hai lần thôi. Còn những lần sau là nguời khác, nguời đó là ông Lâm truởng phòng đấy!
Tôi nấc lên khóc. Chị Hà trấn an: “Không sao! Em cho biết sẽ làm em thấy dễ chịu đi!”