Hàng ngày tôi làm việc từ sáng đến chiều, tối thì tôi về nhà riêng của tôi tại thành phố nơi tôi thuê một căn hộ nhỏ vừa đủ thoải mái một mình . Tôi có một nguời bạn cùng cơ quan, hai đứa chơi với nhau khá thân mật và tuơng đắc . Ba cô ta là một công chức ngành giáo dục, nghe nói nhà cô ta lo lót rất nhiều tiền mới đủ để cô ta vào làm chức thư ký cho bộ ngoại giao.
Tôi không hiểu tại sao nhiều nguời lại phái tốn tiền bạc để vào đó làm việc như vậy!? Bộ trong này có sung suớng hơn những việc khác hay sao? Nếu tôi không bị bố tôi ép, tôi chẳng cần vào trong đây làm việc đâu. Chẳng thà tôi vào truờng cao đẳng Mỹ Nghệ rồi học nhạc, và chơi đàn piano còn suớng hơn.
Ngày 21 tháng 5, nam 19XX
Hôm nay thức dậy tôi nghe tiếng điện thoại cầm tay kêu inh ỏi . Cầm lên nghe, thì ra cô bạn tôi. Cô ta tên Bình Minh (sao đúng lúc vậy):
Bình Minh đây, dậy chưa?
Trời qủy thần, gọi gì sớm vậy bà!
Ê Huơng! Bồ biết gì không?
Biết gì?
Hôm nay có phái đoàn trung uơng xuống cơ quan bất ngờ đó, nhớ ăn mặc kỹ kỹ nghe!
Sao bà biết có phái đoàn xuống, mà còn bất ngờ thì sao mà biết hay vậy!
Bình Minh thản nhiên đáp:
Hôm qua nghe lén ông truởng phòng nói điện thoại, mình ngồi ở cạnh nên nghe đuợc!
Quỳnh Huơng thắc mắc: