Kể từ lúc đó tôi cố gắng tránh mặt chị như tránh đi tình cảm của tôi giành cho chị, tôi không dám nhìn thẳng vào mặt chị, vào đôi mắt tròn xoe lóng lánh, không dám nhìn thẳng vào đôi môi của chị, đôi môi mọng ướt mà ngày đêm tôi mơ mộng được một lần nếm thử dẫu biết rằng nó sẽ ngọt lắm, nó sẽ làm cho tôi ngất ngây mà cả đời tôi không bao giờ quên được.
Tôi lại không dám nhìn lén vào ngực của chị nữa, nơi mà một lần tình cờ tôi đã nhìn thấy nó, một cái bầu tròn tròn căng căng đội bên dưới cái núm nhỏ be bé màu hồng mà suốt đời của tôi không bao giờ quên được, và chỉ mong một lần được xúc giác ở mười đầu ngón tay một sự mềm mại sung sướng.
Tôi tránh mặt chị kể cả nghĩa đen và nghĩa bóng, tôi ít nói chuyện với chị hơn kể từ dạo đó. Tôi cố gắng ít nghĩ tới chị hơn trong đầu , tôi cố gắng xua đuổi hình ảnh của chị ra khỏi bộ óc vẫn vơ của tôi tuy rằng điều đó thật lấy làm khó xử cho tôi bởi vì tôi không thể nào tập trung học bài được khi hình ảnh của chị cứ lỡn vỡn trước mặt, mỗi khi tôi cầm sách trên tay, những chữ viết trên trang giấy như trêu ghẹo tôi, chúng nó nhảy múa quay cuồng trước mắt tôi để rồi xếp lại thành khuôn mặt của chị ẩn hiện.
Sau đó tôi khám phá ra rằng tôi càng tránh mặt chị, thì tôi lại càng thương và mộng tưởng về chị nhiều hơn . Tôi tự than thở với trời với đất là tôi phải làm sao bây giờ! Tôi không còn muốn học hành nữa, cuốn sách đã bị tôi quăng xuống sàn và suốt ngày tôi chỉ biết vùi mình trong cái mền kính mít hy vọng rằng tôi không còn nghe được tiếng động nào của chị, tôi mong những bước chân nhẹ nhàng, tôi mong những tiếng lào xào quét dọn, tiếng chiên xào đồ ăn, kể cả tiếng tằng hắng của chị mỗi khi bị khói làm cay cổ họng của chị không còn nữa để tôi không còn có hình ảnh của chị trong lòng nữa, để cho chị đối với tôi không còn tồn tại từ giờ phút này trở đi . Mà trời ơi! Tôi có thể dằn lại mình khi nghe những âm thanh đó, nhưng tôi không thể nào cản được lòng mình khi tiếng xối nước lúc chị tắm nó lại cứ rỉ rả mãi bên tai của tôi. Nó còn hơn một cơn nghiện đang dằn vặt xoi mói trong tâm hồn của tôi . Mỗi tiếng xối nước của chị là cái nhăn mặt nhíu mày mà tôi đang tranh đấu với bản thân chống chọi với con lợn lòng như muốn thoát ra khỏi trại chuồng của đạo đức luân thường .