Bây giờ nhìn lại chị tôi bỗng thấy thương chị vô cùng . Nhìn chị lam lũ suốt ngày, quần áo của chị hầu như không có cái nào được lành lặn. Ngày ngày quần quật với số hàng bán ra mua vào, số tiền chị kiếm về không đủ cho chúng tôi lo ngày hai bữa cơm . Chúng tôi chỉ toàn khoai độn hay củ sắn để thay cho cơm . Chúng tôi nghèo rớt mồng tơi , nhưng tình cảm gắn bó giữa hai chị em cũng đủ cho chúng tôi no lòng. Chị hay bảo với tôi là, “nhà mình nghèo, chị không lo cho em ăn mặc đầy đủ, nhưng chị ráng lo cho em ăn học tới nơi tới chốn theo lời ước nguyện của má trước lúc lâm chung”. Mỗi lần chị nói như thế là tôi rơm rớm nước mắt và thấy thương chị nhiều hơn.
Truyện 18+ Tôi kể về chị tôi
Nhà tôi nghèo thật, mái lá chỉ toàn lợp bằng liếp dừa từ lúc má tôi còn sống nên trông nó có vẻ xác xơ tiêu điều, căn nhà không đủ sưởi ấm cho chúng tôi mỗi khi trời nổi cơn gió bấc hay mỗi khi cơn mưa giông đỗ đến, những khi đó chúng tôi phải thức suốt đêm để hứng nước mưa. Nhìn đôi vai chị ướt sủng, trán chị lấm tấm mồ hôi, lưng chị đẫm ướt như con chuột lột tôi bỗng thấy thương chị quá, thương còn hơn chính cả mình, những lúc đó tôi hay lao vào giành lấy những công việc của chị đang làm, nhưng chị cứ nói là, “để chị làm cho, em lo nghỉ để ngày mai còn đi học”. Tôi không nghe lời chị, tôi vẫn cứ giành làm, những lúc như thế thì chị chỉ biết lắc đầu và cười với tôi .