Nói xong, chị Loan quay hẳn người lại chừng như cố ý cho Mạnh nhìn thấy hai bờ vai và triền ngực nở nang mál rợi vừa mới tắm xong của chị. Chị bước qua trước mặl của Mạnh để trở vào phòng thì bất đồ cái cạnh bàn trang điểm nhô ra cản lấy một phần bụng của chị, làm cho chị Loan mất thăng bằng ngã lăn trên mặt thảm, hai chân chị chưa kịp mặc gì, bị ngã chổng ngược lên trời cho khu vườn địa đàng lông lá hớ hênh của chị h iệ n ra rõ rà ng mồ n mộ t bê n trong tấm kh ăn quàn làm cho Mạnh không thể nào không nhìn thấy đến nỗi hồn phách Mạnh xiêu lạc lên tận trời xanh. Chị Loan vốn là một người đàn bà có nél đẹp kiêu kỳ và điềm dạm như đã nói, chị là người chị lớn nhất và cũng là người có diện mạo nhân dáng sang cả nhất với mái tóc uốn chải rất đúng thời trang. Toàn thân chị trắng trẻo mịn màng được săn sóc tỉ mỉ từng sợi lông tấc thịt lúc, nào cũng đúng là một tòa thiên nhiên, lại còn được phục sức thêm bởi các loại mỹ phẩm, dưỡng da đắt tiền danh tiếng, cho nên dù đã ở tuổi trung niên, chị vẫn giữ được một thân thể thon tròn đầy đặn, lúc nào cũng đẹp mơn mởn. Mạnh đứng trố mắt ra, tia nhìn như đang xoáy sâu vào vùng âm hộ trắng phau thơm mát của chị Loan với từng đường nét quanh co gồ ghề đầy diễm ảo của cặp đùi trần, quên cả việc chạy đến đỡ cho chị đứng dậy khiến chị khẽ nhăn nhó lên tiếng trách yêu:
– Kìa? Mạnh, mau đỡ chị lên đi chứ, sao đứng chết trân ra vậy?