Nhưng đôi khi có tiền cũng không phải là biết ăn chơi đâu nhé ! Có các ông đại gia đến, tiền vung ra như nước, song cũng có một vẫn cứ quê quê làm sao đó. Những “khứa” này phải xếp họ vào hạng “kém” thôi. Nhưng được là tiếp các khách này dễ chìu và kiếm tiền hơn nhiều. Phép chơi của họ đơn giản là chỉ biết nốc cạn những ly rượu đế, rượu nếp than nay thay bằng VSOP, XO mạnh. Đến khi “xỉn” rồi thì “dập” sẽ bạo hơn ! Lâu “ra” hơn. Chơi như kiểu thời các ông ở dưới quê, chỉ kéo nhau ra ruộng, thay phiên nhau ba bốn thằng dần một con !
Còn các khách hạng “ưu” thì khó làm “đẹp lòng” họ hơn. Nhiều lúc phải dùng hết chiêu này tới chiêu nọ mới thỏa mãn cái thị hiếu mà lúc nào cũng phải khác, lạ và mới mẻ. Đúng là mỗi người mỗi ý, phải khéo lắm mới chìu hết được. Như cái ông T chẳng hạn, hàng tháng hay ghé qua, bắt tụi này cắt tỉa “bộ phận” của ổng cho gọn gẽ trước khi “nhập cuộc”, tụi này cũng làm. Hoặc như ông C thì cứ nằng nặc đòi tôi phải nuốt thứ nước của ổng (sau khi xong cuộc), rồi ông cho bo rất hậu. Khi ấy, tôi phải dùng kéo cắt đi cái “típ” áo mưa, rồi dùng miệng nút hết những gì có ở bên trong!!! Nói thật, ghê lắm ! Nhưng nhờ chút mẹo vặt mẹ Tú dạy, là dùng kem đánh răng trét lên lưỡi, khi đó nước miếng tiết ra nhiều sẽ dễ dàng nuốt hơn. Ngoài ra, sự the the của kẹo ho cũng làm cho lưỡi bị tê, giúp tránh cái “lợm” giọng. Đàn ông cũng thích cái tê tê này lắm.