Ái Như khóc nức nở, quần áo sốc sết chạy qua phòng của Tầng Hoa. Tầng Hoa như đã biết trước nên để hở cửa không khoá. Ôm Ái Như trong tay, Tầng Hoa an ủi:
– Không sao đâu con, từ nay con đã trưởng thành, là một người đàn bà thực sự rồi. Thầy Đống biết được sẽ yêu con hơn.
– Con không biết nữa- Ái Như vẫn còn sụt sùi.
– Vừa rồi con thấy vui không ?
Ái Như chẳng dám nói tiếp, cuối đầu e thẹn thừa nhận là nàng vui lắm với sự khám phá mới mẻ này. Một lúc sau nàng ngước đầu lên nói :
– Con không muốn cưới đại tướng quân đâu Dì.
– Con phải cưới, con ạ ! Đại cuộc đã định rồi, hôn lễ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ ngày con về lễ làm lễ mà thôi. Đây là việc hệ trọng được nhà Vua đích thân làm chủ hôn con không thể nào nói không là không được. Sẽ bị đứt đầu như chơi thôi !
– Nhưng còn Thầy Đống thì sao Dì, con không thể nào quên được Thầy.
– Con cũng vẫn cứ yêu Thầy Đống và coi y ta như một người tình, khi nào cần thì con kêu tới khi nào không cần thì con đuổi đi. Đó chẳng phải là điều sung sướng ư !
Ái Như gật gù cho lời của Tầng Hoa là phải. Tầng Hoa cười nhếch mép coi như kế hoạch của nàng đã đi hơn 3 phần 4 rồi. Đêm đó Ái Như ôm Tầng Hoa ngủ ngon lành như là chuyện xảy ra vừa rồi với Duệ Nhậm chỉ là một thứ cỏn con.