Chiều hôm ấy, nàng khăn gối vào trường với lý do là có một cô giáo đang cần nàng vào ở trông nhà, gia đình nàng không hề nghi ngờ, vì nàng đã từng có thành tích học giỏi, được cô thầy quý mến. Trời vừa nhá nhem tối, nghĩa là khi nàng vô trường thì không ai trông thấy. Nàng đi ngang qua nhà thầy cố để ý xem ngoài thầy ra còn có ai nữa không. Nàng bước vào trong thì thấy thầy đang lui cui dưới bếp.
– Thưa thầy…
– À, em đến rồi à ?
Vận chiếc quần tà lỏn, thầy quay sang hôn nhẹ lên mái tóc nàng, thân thiện như đã từng làm. Nàng đỏ mặt bối rối.
– Nhà không có đàn bà nên hơi bề bộn, em giúp thầy làm cho xong mấy món rồi cùng ăn
Nàng xăn tay áo rồi nhanh chóng dọn dẹp. Thầy đứng ra một bên theo dõi từng cử chỉ. Tuy hơi lúng túng, nhưng con bé làm trông thật thạo, không hề thua bất cứ con gái nào. Xúc động trước những việc làm của nàng, bất ngờ thầy ôm choàng lấy từ phía sau, thầy hôn lên tóc, xoay người nàng rồi hôn lên má, lên mặt.
– Em gọi thầy bằng anh nhé ?- Thầy đề nghị
– Nhưng em sợ…
Thầy gắn vào môi nàng một cái hôn thật mãnh liệt, nó không giống như Hùng đã từng. Mãnh liệt, sâu đắm như thầy gởi trọn lòng yêu thương cho nàng, một cô học trò bé bỏng. Thầy không cảm thấy tội lỗi, vì hơn ai hết (nhất là hơn Hùng), thầy sẽ bảo đảm cho nàng những giây phút thần tiên trọn vẹn. Thầy có nhiều cơ hội làm điều đó.