Nếu Kiệt biết được Trinh cũng đang rạo rực khi nghỉ tới nó thì nó sẽ mừng điên lên được và sẽ chạy thẵng vô phòng nàng để làm cái gì mà nó đã mơ mộng từ lâu. Chỉ vừa 32, một đứa con, nhan sắc dể coi Trinh quả thiệt là gái một con trong mòn con.. cặt. Đang cái tuổi sung sức, đòi hỏi vậy mà nhiều đêm vẫn phải nằm một mình, Long không có ở nhà, thật là khó chịu mỗi khi cái nhục dục như con kiến bò trong người. Hồi chiều nầy tình cờ nàng thấy một xấp hình có hình hai gã thanh niên nam nử đang làm tình, rõ ràng là của thằng Kiệt, thằng nầy đã lớn, nàng nghỉ, nó không còn bé nữa. Hèn chi có lúc nó nhìn mình trông có vẻ lạ, chẳng lẽ? ? ? . Nghỉ tới đó nàng bổng cảm thấy nóng hừng hực, cổ họng thấy khác nước. Liếc nhìn đồng hồ, cũng gần mười một giờ rồi, thằng Bảo thì ngủ say sưa, Trinh nhổm dậy mở cửa phòng định xuống nhà bếp rót nước uống. Ngoài phòng khách im lìm, có lẽ thằng Kiệt cũng đã ngủ rồi, Trinh nghỉ vậy nhưng không hiểu sao Trinh củng bước thêm vài bước nhìn lên bộ divan kê sát cửa sổ chổ thằng Kiệt ngủ. Cửa sổ đóng kín, thằng Kiệt thì trùm mền từ đầu tới chân. Trinh lấy làm lạ tự hỏi:”ụa trời nóng như vầy sao nó trùm kín mít vậy, có bệnh hoạn gì không đây phải coi nó mới được rủi có chuyện gì thì làm sao ăn nói với má nó ? Nàng vừa nghỉ vừa bước lại gần đưa tay kéo cái mền ra, thằng Kiệt hoảng hốt ngồi bật dậy, người nó ướt đẩm mồ hôi nó lắp bắp nói:
– Thím hả… ? là thím hả làm cháu hết hồn..
Thấy điệu bộ của thằng Kiệt như vậy, Trinh vừa ngạc nhiên vừa mắc cười, nàng hỏi:
– Cái gì vậy Kiệt, sao trời nóng vậy mà trùm mền, có bệnh hoạn gì không?
– Không, cháu không bệnh gì hết chỉ tại bửa nay là ngày hồi hồn của bà Năm nên cháu sợ ma thôi..
Tuy đã đoán được phần nào nhưng khi nghe thằng Kiệt nói vậy Trinh không khỏi nín cười, nàng bật cười ngất. Thằng Kiệt thấy Trinh cười rủ rượi như vậy nó mắc cở nói:
– Không phải đâu thím à, ai cũng nói vậy mà, đám ma bà Năm đã ba ngày rồi, ông bà Bảy nói tối hôm nay là đúng ba ngày bà Năm sẽ hồi hồn về thăm nhà, hơn nửa… Nói tới đây nó liếc mắt nhìn cửa sổ. Trinh hiểu ý, cửa sổ nhà nầy chỉ cách cửa sổ phòng khách nhà bà Năm chừng hai thước đó là khoảng rộng của cái hẻm nhỏ. Bà Năm mất đầu tuần hèn gì nó sợ như vậy, thông cảm với nó nàng nói:”sợ sao không nói với thím, thu dọn đồ đi vô phòng thím trải mền chiếu ngủ dưới đất đở, chịu không?