Không thấy Lan trả lời, thằng Kiệt nhẹ bước vô phòng đứng bên giường, nó đang ngắm nhìn Lan, gò ngực vun cao, vùn rún trắng muốt, sau cái quần trắng không dầy lắm, nó thấy gò mu Lan vun cao. Bất chợt thằng nhỏ nó ngóc dậy rồi thì nó ngồi xuống cạnh giường…
– Má… má bịnh hả?
Lan vẫn nằm im, không trả lời, nàng như ngủ say lắm. Thằng Kiệt do dự một chút, nó đưa tay lay đùi Lan nhè nhẹ. Lan vẫn nằm im… thằng Kiệt nuốt nước miếng, người nó nóng rang, bàn tay nó lần lần lên rún Lan, người thằng Kiệt run lên, nó vuốt nhè nhẹ, nó như sợ Lan thức giấc sẽ uông mất cơ hội, nhưng rồi không được bao lâu, bàn tay nó bạo dạn hơn chui nhẹ vào lưng quần, đụng phải đám cỏ xum xuê, nó giật bắn người, rút tay lại… nhiều lần như vậy cuối cùng bàn tay dừng lại trên đám cỏ, nó bắt đầu xoa. Bổng nó cảm nhận người má nó run lên, nó nghe hơi thở má nó nặng nề hơn giống như thím Trinh, giống như dì Thảo ngày hôm kia. Nó cuối xuống di đông cái lưỡi trên bụng Lan…
Thật ra khi thằng Kiệt gõ cửa Lan nào có ngủ nhưng nàng làm thinh, đầu óc mơ hồ lẩn lộn, cho tới khi thằng Kiệt bước tới, ngồi xuống bên cạnh nàng và đưa tay sờ lên đùi nàng thì Lan như bị điện giật. Định mở mắt ra nhưng không hiểu sao nàng lại làm thinh rồi cho tới cái lúc thằng Kiệt di chuyển cái tay nó lên rún nàng, Lan cảm thấy người như phát sốt, muốn lên tiếng cản nhưng cổ họng nàng như ú ớ, phát không ra tiếng rồi thì bàn tay của thằng Kiệt đụng mu nàng thì cái thèm muốn xác thịt như bùng cháy, hình ảnh thằng Kiệt và bà Tư quay cuồn trước mắt nàng, những lời lẽ trong sổ nhật ký của nó mà nàng đọc khi nãy như những thanh củi được thảy vô lò lữa đang bốc cháy. Cuối cùng Lan cảm giác nguyên bàn tay của thằng Kiệt đang ụp lên mu mình, hàng nút áo bổng bung ra, đầu vú trái ấm lên:thằng Kiệt đang ngậm đầu vú nàng, nó đang bú, tay của nó đang luồn vào khe… Lan không thể chịu đựng được nữa, nàng mở mắt ra thều thào:
– Kiệt… sao con làm vậy hả Kiệt… nhưng vừa thều thào hai chân nàng vừa dang ra. Đã mấy năm rồi nàng chưa có cái cảm giác nầy, bất giác Lan ưởn người, nẫy mông lên…