Lan nhìn Tuyết chưng hửng, tức mình nàng nói:
– Bộ chị không thấy bà Tư bả làm như vậy là loạn luân sao? Sao chị coi như không có gì hết vậy?
– Cái gì? loạn luân? Lan à, mầy mad dây hả? thằng Kiệt nó đâu phải là con ruột của mầy chớ. Như vậy thì đâu có gì loạn luân, mầy nghỉ coi tao nói có đúng không. Tao nhớ hồi trước, má có gởi thơ qua nói hai vợ chồng tụi bây sinh nở không được mới xin thằng Kiệt về nuôi, mầy quên hả?
Lan lặng thinh, nàng nhớ lại quả thiệt thằng Kiệt do nàng và chồng xin từ viện mồ côi về khi nó chỉ được gần hai tuổi. Hồi đó, sau khi bác sỉ xác nhận Tuân chồng nàng không thể có con, nàng và Tuân quyết định xin thằng Kiệt về. Thằng Kiệt từ lúc được xin về, việc làm ăn của Tuân vô cùng trôi chảy nên hai vợ chồng nàng quí nó lắm. Lâu ngày thì coi nó như con ruột, cả hai dường như quên hẳn thằng Kiệt là con nuôi của mình. Nay Tuyết nhắc lại chuyện cũ, Tuyết ngẩm nghỉ thấy bà chị mình có lý, dù sao cũng không phải là chuyện loạn luân. Nàng vớt vát:
– Nhưng tui coi nó như con ruột…
– Tao biết, nhưng nó đâu có máu mủ ruột thịt gì với tụi mình, mầy chỉ là má nuôi thôi, nếu mầy…
Tuyết muốn nói”nếu mầy để cho thằng Kiệt phập, tao cũng thấy đâu có gì nhưng rồi chợt ngưng lại, lái qua chuyện khác
– Trâu già ai lại không thích ăn cỏ non, trâu đực cũng vậy, trâu cái cũng vậy. Trừ khi liệt… dương như thằng Tư thì tao không nói chứ còn “lên”được thì cở nào cũng chơi mà. Nhất là ở cái xứ lạnh lẽo nầy. Mầy sao hả, có chấm được thằng nào chưa?