Thằng Kiệt cả mừng, hai đêm rồi, đêm nào nó cũng trùm mền kít mít chỉ chừa một lổ nhỏ để thở, nó thức trắng đêm nên khi vừa nghe Trinh nói vậy nó đứng dậy gom mền đi theo Trinh vô phòng. Không đợi Trinh chỉ chổ nào nó trải cái chiếu rồi thêm cái mền ở giửa phòng, vừa làm nó vừa nói:”ở đây nha thím, như vậy cháu hết sợ rồi, thím ngủ đi”, rồi nó nằm dài xuống ra chiều thoải mái lắm. Trinh nhìn nó lắc đầu, cái thằng nhát như thỏ đế, nàng nghỉ.
– Thím ngủ được giấc nào chưa? thằng Kiệt nhìn nàng hỏi.
Trinh ngồi nơi mép giường nói:
– Chưa ngủ nghê gì được hết, hai bả vai sau mà mỏi quá. Nàng vừa nói vừa đưa tay tự đấm nhẹ vào vai.
Thằng Kiệt đang nằm bổng ngồi bật dậy, nó nói:
– Để cháu đấm bóp cho thím nha, má cháu mỗi khi nhức mỗi cũng kêu cháu đấm bớp cho bả đó.
Trinh ngần ngừ đôi chút, nàng vừa hỏi vừa cười:
– Có thiệt không đó cậu nhỏ?
– Thiệt đó thím, thím lại đây nằm xấp xuống cháu làm một hồi là thím thấy đở liền mà.
Trinh thấy nó hăm hở như vậy, nàng đứng vậy tới chổ nó vừa trải mền chiếu nằm xấp xuống. Thằng Kiệt quì bên cạnh nó đưa hai tay xoa bớp hai bên vai Trinh, trông có vẻ sành sỏi lắm làm Trinh cảm thấy dể chịu, bất chợt nàng hỏi?
– Kiệt biết cạo gió hay giác hơi không?
– Biết chớ, có làm qua cho má rồi, thím muốn cạo gió hay giác hơi hả?
– Vậy Kiệt cạo gió dùm thím nha, ở đầu giường có hủ dầu cù là đó với cái đồ cạo gió nửa đi lấy đi.