Các hình ảnh quá khứ cứ ùa về trong một tâm trạng nhớ nhung. Bắt đầu là hình ảnh vợ đến mua thẻ điện thoại và chồng để ý đến chỉ qua một câu nói, rồi những cuộc hẹn cố tình thu xếp có vẻ như vô tình. Những đêm trắng mình tâm sự qua tin nhắn và điện thoại. Mình hẹn nhau lần đầu tới cầu Thăng Long để hét to lên rằng trong vũ trụ này đang chớm nở một tình yêu. Hình ảnh chồng về Sài Gòn đón vợ sao mà đẹp và liều lĩnh thế. Lúc đó cũng chẳng hiểu sao mình có thể làm được.
Rồi lần hai về Sài Gòn cùng vợ trong tâm trạng tràn trề hạnh phúc và sự kiêu hãnh, hình ảnh vợ gọi chồng đến nhận bức thư lúc nửa đêm không khác gì tình sử Romio và Juliet khi chàng trèo qua cửa sổ để đến với nàng trong đêm. Hình ảnh chồng lẽo đẽo theo sau vợ cách 10 mét và bài hát “Phượng hồng” văng vẳng “Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu” để minh chứng cho tình yêu ngây thơ như học trò. Rồi khi tình yêu đạt tới độ chín muồi thì những ngày này cách đây hai năm vợ chồng mình đang háo hức chuẩn bị cho tuần trăng mật đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Mình đã thề non hẹn bể và ghi dấu ấn trên cát về một tình yêu bất diệt sẽ được hòa vào đại dương khi chồng viết lên trái tim “Liên ơi, anh yêu em suốt đời”. Câu nói của vợ hôm tổ chức sinh nhật ở quán cà phê làm chồng thấy vững tin vào tình yêu sẽ vượt qua mọi sóng gió khi vợ chỉ vài thứ hoa quả nói: “Tình yêu chúng mình sẽ có đắng cay ngọt bùi nhưng rồi sẽ vượt qua tất cả”. Chồng như một chàng hoàng tử được giải lời nguyền của mụ phù thủy cả ngàn năm về trước. Sự sống, tình yêu càng cháy bỏng và mỗi ngày vợ chồng mình thêm sâu đậm.