Từ đây, tôi bắt đầu những chuỗi ngày vật vã, hoang tưởng và đầy xót xa, tim co thắt liên hồi, động mạch lúc nào cũng tràn căng những cảm xúc. Tôi tưởng như mình bị bóp nghẹt bởi một bàn tay vô hình nào vậy. Sau đó, tôi bắt đầu sợ mỗi khi thức dậy mình vẫn sống với con tim đau nhói. Ngày cũng như đêm, tôi cứ mãi suy tưởng về quá khứ, về phút vui đùa, tràn ngập hạnh phúc của tình yêu.
Tôi suy nghĩ về nguyên nhân của những rạn nứt, của những lý do chả thể lý giải nổi. Ngày lại ngày, cái tôi duy trì bây giờ đó chính là sự sống. Tôi dốc hết mình với những hơi thở mong manh, khó nhọc, cố gượng gạo để tự vỗ về bản thân. Nhưng rồi tôi hoang mang khi chợt nhận ra đời mình chẳng là gì nếu thiếu yêu thương.
(Tâm sự cuộc sông 18Truyen.com)
Trang: 1 2