Anh qua đây ba tháng trời không chịu kiếm việc làm thêm. Tôi đã kiếm được việc phụ bếp cho anh làm, 12 tiếng được trả 100 USD. Làm được bốn tiếng anh đã nhắn tin nói muốn tìm việc khác, công việc này không phù hợp. Tôi buồn quá vì thấy anh chịu cực không được. Tôi gọi về cho mẹ anh để chia sẻ, bác nói ở Việt Nam anh nhiều bằng cấp mà không làm được việc gì quá một tháng, chỉ biết mượn tiền gia đình đi chơi, mua sắm. Bác còn nói tôi và anh phải có trách nhiệm khi tạo ra đứa bé, đừng buồn sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.
Tôi chia sẻ với anh nhưng anh lại gọi về cho chị gái nói xấu tôi, cho rằng tôi ham tiền, ham nhà lầu xe hơi. Tôi nghe được tức giận và nói thẳng với anh “Em thích nhà lầu xe hơi thật nhưng tự tay làm ra, chưa bao giờ làm chuyện phạm pháp hay đi ăn cướp để làm của mình. Em chưa bao giờ xin anh một đồng để đóng tiền trường cho con em, sao anh lại nói như thế?”. Anh bảo: “Giờ em chịu thì anh về Việt Nam mở phòng tạ, sau đó sẽ gây dựng sự nghiệp vài năm ổn định rồi qua đây đỡ khổ. Nếu em không chịu thì còn thời gian bên này anh sẽ đưa em đi phá thai, chăm sóc cho em rồi mới yên tâm về Việt Nam”. Tôi nghe xong lòng tan nát.
Tôi nói anh cứ về Việt Nam đi, con mình em sẽ nuôi. Tôi đặt ngay vé máy bay cho anh về Việt Nam, thấy anh rất vui khi muốn thoát ra khỏi cái trách nhiệm lớn lao này. Vài ngày sau tôi gọi về cho mẹ và chị gái anh để khuyên anh nên nghĩ đến con, anh nói không thể sống với tôi được, thấy không có hạnh phúc. Tôi muốn phá thai thì anh khuyên nên phá thai ở Mỹ tốt hơn ở Việt Nam. Còn nếu tôi muốn giữ thai nuôi một mình, nuôi không nổi thì cố đến khi con học mẫu giáo sẽ đem về Việt Nam anh nuôi, rồi làm giấy tờ để sau này tôi muốn thăm nó phải có sự đồng ý của anh.