Dần dần chị cũng quen với sự có mặt, sự chăm sóc của tôi. Hình như chị cũng cảm nhận được ở tôi một tình cảm khó diễn tả nên chị cũng cứ để mặc cho tôi muốn làm gì thì làm. Thời gian ở bên chị không nhiều nhưng tôi hiểu hết con người đó: Một người phụ nữ có cá tính mạnh, thích ra vẻ ta đây, có đôi chút ích kỷ, keo kiệt, thậm chí là bảo thủ nữa. Điều đặc biệt là chị rất yêu hoa lan, loài hoa đẹp nhưng lại mang dáng dấp của nỗi buồn, ngắm hoa lan là thú vui của chị những khi buồn, cô đơn.
Tôi không quan trọng vẻ bề ngoài mà chị cố tạo ra để che mắt mọi người, vì tôi biết bên trong cái vỏ bọc cứng nhắc ấy là một con tim mong manh dễ vỡ, một tâm hồn mềm yếu, dễ tổn thương luôn cần một bờ vai để nương tựa như bao người phụ nữ khác. Vào một ngày đẹp trời giữa tháng 12, trong một chuyến đi du lịch biển tại khu du lịch Chí Linh, tôi đã háo hức đợi đến ngày đó để được cùng vui bên chị, không lo âu toan tính. Trên đường đi chị luôn miệng cười nói, thậm chí còn đút bánh cho tôi ăn, mua cafe cho tôi uống vì chị biết tôi là bợm cafe mà một ngày uống tám cữ cũng được. Chúng tôi rất vui vẻ suốt chặng đường đi và cả ngày hôm đó mọi việc diễn ra rất bình thường.
Khi đêm đến cũng là lúc tôi nhận ra sự thật phũ phàng: chị không hề quan tâm gì đến tôi, chị xem tôi như một thằng cu ly không hơn không kém. Tôi biết điều này sẽ đến nhưng đã không ngờ được là nó lại đến quá nhanh như vậy vì khoảng thời gian tôi bên chị chưa được bao lâu. Trong giây phúc đó tôi như chết lặng đi khi nghe chị nói rằng: “em chịu khó nằm ghế bố ngủ nha, chị không thuê phòng riêng cho em”.