Tôi yêu anh, yêu tha thiết, vẫn đi chơi cùng nhau, nồng cháy mỗi lần bên nhau. Hối hận, nhưng không thể dừng lại, anh đa tình, đào hoa, còn tôi nhan sắc tầm thường, liệu có giữ được anh không? Tôi suy nghĩ nhiều và thức trắng bao đêm, nhiều lúc tự an ủi bản thân chuyện gì đến sẽ đến. Anh không hứa hẹn, không vẽ ra tương lai cho hai đứa, chỉ một câu “Chuyện gì đến sẽ đến”.
Lòng tôi rối bời, bạn bè khuyên đừng dính vào chuyện tình rắc rối này, chia tay sớm bớt đau khổ, nhưng tôi không thể dứt ra được nữa rồi. Quan điểm sống của tôi rất khác, nhiều người nghĩ tôi là người con gái không ra gì nhưng đã yêu là sẽ trao hết tình cảm. 7 tuổi, tôi mất đi sự trong trắng của người con gái vì kẻ mất nhân tính, cũng có thể vì đó mà tôi không còn xem trọng chuyện này.
Nhiều lúc tự hỏi tại sao mọi người chỉ biết chỉ trích và chì chiết người con gái khi họ quan hệ trước hôn nhân, tại sao người con gái phải giữ gìn, còn đàn ông thì không? Với quan điểm đó tôi luôn sống vì tình yêu và yêu hết mình, nhưng liệu mấy ai hiểu được chuyện này. Tôi lo sợ anh sẽ không chấp nhận quan điểm này của tôi. Tôi rất yêu anh, phải làm sao đây?
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)