Rồi anh dẫn tôi từ bệnh viện này đến bệnh viện khác mục đích là bỏ thai, rồi nói giờ bỏ hay không bỏ cũng phải ly dị vì tôi quá cứng đầu, không vâng lời. Cuối cùng tôi không thể sống cùng nhà, chia tay với anh khi thai hơn 3 tháng. Chúng tôi vẫn chưa đăng ký kết hôn, tôi ở trọ, đi làm, anh cấm mọi người họ hàng liên hệ với tôi và ngược lại không cho tôi liên lạc với họ. Chúng tôi cự cãi và xem thường, mắng nhiếc nhau rất nhiều, đường ai nấy đi.
Lúc mới rời xa căn nhà đó tôi chưa quen, vẫn thương nhớ anh. Rồi thời gian làm cho tôi không còn thương anh nữa bởi sự tàn nhẫn, vô lương tâm, bỏ vợ bỏ con của anh. Về sau, tôi quen biết Bình, hơn tôi 8 tuổi, đang làm thủ tục ly dị vợ. Tôi với anh ban đầu chỉ với tư cách là bạn, anh thường nói chuyện điện thoại với tôi, khuyên bảo, hướng dẫn tôi nhiều thứ. Có anh tôi đỡ buồn, tiếp tục sống, có người an ủi. Dần dần tôi y.êu thương anh lúc nào không hay nhưng không dám nói, anh cũng thương cảm tôi mà không nói gì cả.
Tôi luôn mơ ước giá như mình và Bình là một cặp, vì anh có nhiều điều tôi thấy y.êu thích, mong đợi ở một nửa của mình. Tôi sinh con, báo cho cha ruột đứa bé biết vì không muốn đứa con sinh ra không ai dòm ngó. Tôi thử lòng Nam, người cha vô lương tâm, không xứng đáng. Lúc này Nam hối hận vì lương tâm cắn rứt, người nhà mắng nhiếc nên đã thuyết phục tôi cho cơ hội, xây dựng lại gia đình.