Vì anh, em chăm chỉ làm việc, nỗ lực không ngừng để sau này mình đỡ khổ. Vì anh, em bất chấp mọi khó khăn để có thể hạnh phúc bên anh. Anh cũng thế! Em cứ ngỡ mình đã nắm tay nhau thật chặt, chặt tới nỗi không thể nào xa nhau được nữa. Nhưng mà tất cả không như là mơ, anh buông tay em một cách lạnh lùng. Lúc anh nói nên lời chia xa cũng là lúc tim em nghẹn lại, mình đã bên nhau, hạnh phúc đến thế cơ mà!
Em không hiểu nổi tại sao anh lại dễ dàng đầu hàng số phận đến thế? Sao anh buông tay em? Sao anh đầu hàng dù mình đã hơn 2 năm nỗ lực? Em tin vào mình, tin vào anh, tin vào ngày mai. Quê xa thì người thiệt thòi nhất vẫn là em cơ mà? Nhưng thôi, có lẽ em nên học cách chấp nhận. Vỗ một tay sao kêu? Anh đã buông tay em mất rồi.
Em từng nói hạnh phúc là do mình nắm giữ, phải đấu tranh giành lấy mới vẹn tròn ý nghĩa. Tiếc là anh không vượt qua được vật cản tình yêu. Em đau khổ, cố quên anh nhưng thực sự không thể. Nhiều khi em như điên dại, muốn lao luôn đến dù chỉ được nhìn thấy anh một lần thôi cho đỡ nhớ, rồi em lại cố kìm lòng, có lẽ như thế sẽ tốt hơn. Em nên nhìn thẳng vào sự thật, anh đã rời xa em rồi, không còn là của riêng em nữa.
Em không trách anh, cũng chẳng trách bố mẹ anh, bố mẹ nào chẳng thương con, chỉ thấy thương anh vì yêu em mà vất vả, thiệt thòi nhiều. Cơ hội chăm sóc anh mà em để dành sau khi cưới nhau không còn nữa. Sống tốt anh nhé! Sống cho anh và cho cả em nữa! Em từng nghĩ mình sẽ sinh cho anh những đứa con thông minh, xinh đẹp để cả đời này anh hạnh phúc bên vợ con, không cần nhà cao cửa rộng, xe hơi nhà lầu, chỉ cần mình bên nhau là đủ. Tiếc là em không đủ khả năng để làm được điều đó cho anh.