Tâm sự xin lỗi em, anh chỉ là người nghèo
Anh thật sự vui và rất hạnh phúc vì có một người con gái có thể nhìn thấu được trái tim anh. Anh muốn em chẳng phải thua bất kỳ ai trong cuộc sống này, không phải thiếu thốn về tình cảm, vật chất và một cuộc sống bền vững. Anh làm được, anh đã có thể thực hiện được rất nhiều thử thách trong cuộc sống này để khi trở về mang cho em niềm vui cuối ngày.
Anh cảm nhận rằng em cũng yêu anh thật nhiều, thương anh, giữ anh thật chặt, mong anh mỗi khi anh đi làm về muộn, nhưng em à, anh dường như không thể thở được vì sự chặt chẽ đó của em. Mình rơi vào bế tắc, cãi nhau, giận nhau, anh lại phải là người xin lỗi em như bao lần. Em không để anh đi làm, không để anh bước ra bên ngoài kiếm tiền, anh biết khổ chứ, khó khăn rất nhiều nhưng anh sẵn sàng đối mặt với mọi thứ chỉ để “kiếm tiền”.
Anh tâm sự, làm đủ điều để em rõ rằng mình muốn một cuộc sống sung túc thì điều quan trọng anh phải bươn trải. Em bảo rằng “Anh không có lập trường”. Em thử nhìn bên ngoài xem, kể cả lứa bạn bè của em, họ phải làm đủ thứ nghề để trang trải cho cuộc sống mỗi ngày, vật lộn với bao điều khó khăn, thậm chí đến mức cạn kiệt sức lực.
Mục tiêu của anh, em biết đấy, anh còn nặng nề hơn họ nhiều, họ một mình, phải tự kiếm sống để qua ngày, tằn tiện dành chút ít cho ngày mai. Còn anh, không chỉ cho riêng mình mà cho em, cho con anh, cho ngôi nhà của mình sau này nữa. Vậy tại sao? Tại sao em lại tự làm khổ chuyện tình của mình đến như thế?