Con yêu anh ấy bằng tất cả sự chân thành, tuy có buồn, chán nản nhưng niềm vui và hạnh phúc vẫn tràn đầy. Ba mẹ nói hai đứa hai tính cách trái ngược nhưng ba mẹ làm sao biết được chúng con vẫn hiểu nhau, cảm thấy được là chính mình khi ở bên nhau. Anh ấy có ý chí, kiên định, tuy hơi bảo thủ và một vài tật xấu nhưng chúng con vẫn chấp nhận và hòa hợp nhau.
Chưa lần nào ba mẹ chịu lắng nghe con kể về anh, cũng chẳng nghe con giải thích, tất cả chỉ là sự phủ nhận, gạt phăng. Con chỉ biết khóc, xin ba mẹ đừng lấy khoảng thời gian ở trung học để đánh giá anh ấy. Vì con người ta phải trưởng thành dần qua thời gian, xin ba mẹ đừng vì nghe những người khác nói mà vội đánh giá quyết liệt như vậy.
Lúc nào con cũng tự hỏi mình tiếp tục với anh ấy, làm vậy có đúng không? Biết là tội lỗi lắm, nhưng mình không thể làm khác được. Làm sao từ bỏ khi cả hai hết lòng yêu nhau? Giá như con và anh ấy gian dối nhau, con sẽ từ bỏ một cách dễ dàng và vết thương tình yêu cũng nhanh chóng phai mờ, nhưng hoàn cảnh này quên anh ấy là điều rất khó đối với con.
Anh ấy cũng thế, tình yêu đã khắc ghi trong lòng con với biết bao kỷ niệm của thời áo trắng học trò, quãng đường sinh viên. Xin ba mẹ tha thứ cho con. Con giờ không phải đứa con ngoan nữa rồi phải không ba mẹ?
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)