Vậy mà thật cay nghiệt, ông trời lại bắt anh và em chịu đau khổ như bây giờ. Lời câu hôn đến sớm hơn dự định nhưng không phải anh mở lời mà là em, không phải trong không gian lãng mạn nến và hoa, chỉ là một màu trắng đến lạnh người, không phải những nụ cười vỡ òa trong hạnh phúc, thay vào đó là những giọt nước mắt của em. Cũng không phải một câu trả lời đồng ý, mà là sự im lặng và anh biết mình không thể. Anh xin lỗi, ngàn lần xin lỗi em.
Anh tự dày vò mình tại sao lại cho em phát hiện tình trạng bệnh của anh, một con người giờ đây cuộc sống đang phải tính từng tháng hay thậm chí từng ngày. Em như gục ngã khi biết được điều này, khóc rất nhiều. Em cố gắng động viên, mong cùng anh cố gắng chiến thắng. Anh phải làm sao để em vui? Anh cười để em yên tâm rằng mình rất khỏe, chẳng có gì khiến anh gục ngã được.
Anh tiến hành những đợt xét nghiệm và truyền hóa chất nhưng có lẽ đó chỉ vì em, còn anh biết căn bệnh đang thế nào. Nhưng anh không thể ở bên em được nữa khi em quyết định chúng ta sẽ cưới nhau vào đầu năm. Em nói muốn có đứa con giống anh, muốn được chăm sóc mẹ anh vì anh giống mẹ, muốn quan tâm đến tất cả những gì liên quan đến anh.
Em ơi, rồi sau đó ai sẽ là người chăm sóc cho em, ai sẽ quan tâm và bên cạnh em những lúc khó khăn. Anh biết mình không thể để em lại trên đời như thế, em yếu đuối lắm và cần người che chở. Em cố gắng xin không đi chuyến công tác này để được ở bên, chăm lo cho anh, nhưng rồi không thể không chấp hành mệnh lệnh. Cũng đến lúc rồi, đến lúc anh phải ra đi thôi, anh biết em sẽ buồn nhiều lắm, nhưng rồi lúc nào đó ngày này cũng phải đến, nên kết thúc sớm tốt hơn em ạ.