Em tưởng như gục ngã khi biết anh đã có gia đình yên ấm, muốn bỏ chạy, thét gào, muốn chết vì không thể chấp nhận được cú sốc này. Chị hãy tha lỗi cho em vì em vô tình trở thành người thứ ba đáng nguyền rủa. Em biết anh chị còn rất yêu nhau và hạnh phúc, hai cháu mạnh khỏe ngoan ngoãn. Em mừng cho hạnh phúc của anh chị vậy mà sao bản thân cay đắng quá.
Em từng mơ được là vợ anh, được nấu cho anh ăn những bữa cơm ngon, giặt đồ, chăm sóc cho anh từng cái quần cái áo. Em còn ước sẽ là người giỏi chuyện chăn gối để chiều chuộng anh, để anh luôn thỏa mãn và hạnh phúc, để anh mãi ở bên em, yêu em. Mơ ước thế mà giờ tất cả tan vỡ rồi. Em suy sụp, không thể đứng dậy nổi.
Em sẽ là người ra đi để giữ gìn hạnh phúc cho anh chị và 2 con. Em muốn thấy anh hạnh phúc viên mãn và thành đạt trong sự nghiệp. Em sẽ chịu tất cả khổ đau để không làm ảnh hưởng đến gia đình anh nhưng xin chị hãy để em yêu anh, vẫn gặp anh dù là một chút thôi, nhìn thấy anh cười là em sẽ đi ngay, sẽ tôn trọng thời gian của anh dành cho gia đình. Em sẽ yêu anh, bên anh như một người bạn, lắng nghe và chia sẻ cùng anh. Hãy cho em được ôm anh, cầm tay anh một chút thôi để em không cảm thấy cô đơn. Chỉ vậy thôi rồi em sẽ đi ngay, chị nhé.