Yêu nhau mà 1 tuần, thậm chí 2 tuần em mới được gặp anh. Anh bận công việc, anh đi công tác, anh phải tiếp khách, bao nhiêu lý do em đều tin tưởng tuyệt đối. Anh có biết rằng những ngày đó em mong anh lắm không? Nhớ anh lắm không? Những ngày đó anh có biết rằng em có cảm giác lạc lõng, bơ vơ lắm không? Nhưng trong sâu thẳm em vẫn mong chờ từng ngày anh đến chở em đi chơi, dù chỉ là mấy tiếng đồng hồ lòng vòng trên đường mà thôi.
Em buồn lắm anh à, nhưng em biết một điều rằng mình yêu anh rất nhiều. Em cứ cố gắng chạy theo một tình yêu dù biết rằng tình cảm anh dành cho em không nhiều, như một vài giọt nước cho một cái cây đang khô héo, vì em không muốn tin rằng anh không yêu em.
Anh à, em hiểu và cảm nhận được tất cả. Và lần này không phải là lần đầu tiên nói chia tay. Không như những lần trước, em sẽ không cố gắng để níu giữ anh, không cố gắng để yêu anh nữa. Đã đến lúc em cần phải xa anh, vì thực sự trong lòng anh hoàn toàn không có em, không cần em. Vì em không phải là điểm dừng chân của anh.
Những dòng thư này em viết cho anh nhưng không như những lần trước. Lần này em không còn khóc được nữa, viết với những sỏi đá của tâm hồn, những nỗi đau mà em đã tự nhủ mình phải vượt qua. Đã bao lần em viết thư cho anh trong tràn ngập nước mắt, nhưng chưa bao giờ anh nhận được vì chưa bao giờ em có ý định gửi nó đi. Chỉ biết rằng khi nhớ anh quá thì em sẽ viết mà thôi.