Em yêu quý gia đình anh, yêu cái cách mọi người sống với nhau thật tình cảm, em đã ước một ngày được ôm mẹ anh giống như mẹ của em, em vui khi bố anh gọi em bằng con thật ấm áp. Em đã tin rằng cuối cùng mình cũng gặp được người bạn đời là anh khi mọi người nói chúng ta giống nhau lắm.
Tình yêu là món quà đẹp nhất mà con người có thể mang đến cho nhau, em tin rằng anh từng yêu em, nhưng có thể do quá nhiều điều đến với anh, nên tình yêu đó đã dần biến mất. Chuyện gắn bó và chia ly trong tình yêu vốn là lẽ thường tình. Cớ chi vì gắn bó hay biệt ly mà những cảm xúc tốt đẹp từng có lại biến mất đi được.
Em vẫn luôn tin rằng trong tình yêu đích thực không có khoảng cách về địa lý, tuổi tác, giàu nghèo, địa vị, học vấn; chỉ có khoảng cách giữa những trái tim. Nhưng một mình em tin thì không đủ. Chỉ trách anh đã không cam đảm nói ra khi trái tim không còn có em, để em sống mãi trong ảo mộng về một tình yêu không còn tồn tại.
Ngay lúc này đây em không bắt mình phải cố gắng quên anh, anh từng nói khi chúng ta mới quen nhau rằng: “Em hãy để mọi thứ tự nhiên”. Tình cảm đã tự nhiên đến và rồi sẽ tự nhiên đi, vì vậy em vẫn cứ để cho trái tim em nghĩ về anh, vẫn nhắn tin chúc anh ngủ ngon mỗi tối trước khi đi ngủ. Nhưng chắc sau hôm nay em nên dừng lại, bởi em hiểu rằng khi anh yêu em, tình cảm và sự quan tâm của em sẽ khiến anh hạnh phúc; còn khi không còn yêu em, sự quan tâm của em chỉ trở thành gánh nặng khiến anh day dứt.