Tôi đã sống như vậy hơn 2 năm, không có bất kỳ mối quan hệ ngoài luồng nào mặc dù môi trường công việc khá phức tạp, bạn bè có người còn nói vui có lẽ tôi có vấn đề gì đó không bình thường. Rồi một ngày tôi gặp Hạnh, người đã viết bài tâm sự: Chồng nhiều lần đưa gái về nhà ngủ. Tôi và em bằng tuổi nhau, làm chung một công ty lớn, tôi làm quản lý một bộ phận còn em làm nhân viên bộ phận khác.
Ban đầu là những chuyện xã giao bình thường, rồi em tâm sự chuyện gia đình, mọi chuyện diễn ra hết sức tự nhiên, ngày nào tôi cũng nói chuyện với em đến khoảng một tháng sau nhận ra có điều gì đó không bình thường, tôi thấy nhớ em nếu như một ngày không gặp. Để tránh những điều không hay tôi đã đề nghị thẳng thắn từ bây giờ em đừng nói chuyện với tôi nữa, nếu như gặp em cũng đừng chào tôi.
Em tỏ ra rất ngạc nhiên vì những đề nghị bất ngờ đó. Nói như vậy nhưng thực sự trong lòng tôi lại nhớ em nhiều hơn, tôi đã hết sức cố gắng bằng cách ăn chay, có nhiều hôm không chịu đựng được tôi không đi làm để đi chùa cầu xin thoát khỏi những điều đang xảy ra, tự nhốt mình trong ngôi nhà ở ngoại thành để đấu tranh với bản thân. Mọi cố gắng đều không thắng nổi bản thân, chúng tôi đã yêu nhau.
Bản năng đàn ông của tôi bùng lên khủng khiếp khi gặp em, một tháng chúng tôi dành ít nhất 2 ngày cho nhau. Mặc dù tình cảm tôi dành cho em rất nhiều, tôi cũng biết gia đình mình có lẽ không thể tồn tại mãi như thế này được nhưng vì thương con nên mọi việc diễn ra bình thường. Thời gian yêu nhau tôi luôn chia sẻ, giúp đỡ, động viên em học tập để đạt được những vị trí tốt hơn trong công ty.