Tôi gặng hỏi ngay lúc đó em nói rằng của người yêu cũ và một người hiện tại đang tán tỉnh em. Tôi tức giận chở em về, sau đó im lặng với em khoảng một tuần. Trong thời gian này em gọi điện nhắn tin giải thích nhiều thứ, em nói người yêu cũ đã chia tay rồi nhưng còn níu kéo nên nhắn tin tình cảm, còn người hiện tại đang tán tỉnh thì em và người đó có cảm tình nhưng cũng kết thúc rồi. Những tin nhắn này được nhắn vào khoảng thời gian chúng tôi yêu nhau, thậm chí có tin còn được nhắn ngay sau lần tôi với em làm chuyện đó.
Tôi nói chia tay, em níu kéo, dùng dằng như vậy khoảng 20 ngày rồi nói muốn gặp tôi để nói hết mọi chuyện. Chúng tôi ngồi với nhau 4 tiếng, em kể do hoàn cảnh nhà em nên em có quan niệm sai lầm trong tình cảm. Cụ thể nhà em không hạnh phúc nên những năm cấp 3 em ăn chơi, có quan hệ với khoảng 3 người và quen người yêu cũ, tiếp đó là tôi. Em nói không chắc với tình cảm của tôi nên vẫn nhắn tin gọi điện nói yêu thương với nhiều người, như tìm một chỗ dựa để không phải đau khổ như mẹ phải chịu đựng do bị ba phụ bạc. Tôi ngồi nghe mà như chết lặng.
Sau đó qua lời của em tôi biết em bị bệnh nặng, trong thời gian này em luôn nhắn tin gọi điện nói cần tôi bên cạnh. Thương em, thương hoàn cảnh của em tôi cũng mềm lòng, nghĩ rằng giờ mà bỏ em thì tôi chẳng đáng mặt đàn ông nữa, những người trước kia sau khi làm chuyện đó cũng bỏ em ra đi, sao tôi không là người ở lại tạo niềm tin cho em bắt đầu một khởi đầu mới? Có lẽ khi đọc đến đây mọi người nghĩ rằng tôi mù quáng nhưng tôi cũng không biết vì sao. Sự đồng cảm vì sống trong một gia đình không hạnh phúc giống em khiến tôi muốn cho chúng tôi một cơ hội, một khởi đầu mới. Chỉ mới bên nhau 3 tháng thôi nhưng tôi đã yêu em quá nhiều.