Đêm tân hôn nước mắt em trào ra nhiều vô kể, khi say anh không còn biết có sự tồn tại của em, luôn miệng gọi tên bạn bè và mẹ anh. Em chăm sóc anh cũng không chịu và luôn đuổi em ra khỏi phòng, cảm giác tim nhói đau vào hôm đó, em mãi sẽ không quên. Một lần, dù khoảng cách từ chỗ nhậu về nhà không xa, nhưng để vào được nhà thì vào một khoảng đường nhỏ tối om, cầm chìa khóa trong tay mở cổng mà em run sợ, không biết nếu lúc đó có kẻ gian tấn công em phải làm sao. Em từng kể cho anh nghe, nghe xong anh nói em khéo tưởng tượng, lo xa, nhưng em tự hỏi nếu thế thật thì lúc đó thái độ anh ra sao nhỉ? Chuyện này cũng mau vào quên lãng vì em nghĩ chắc chẳng bao giờ anh để em về một mình như vậy nữa.
Nhưng hôm nay cũng vì ham vui, anh lại bỏ rơi em về một mình, trong người không có một đồng nào, ấy vậy mà anh vẫn lựa chọn bạn thay vì vợ. Anh nói bạn bè lâu ngày mới gặp nhau, đó là câu nói biện minh mà lúc nào anh cũng dùng, với em nhiêu đó đủ rồi anh, đủ cho em biết em luôn đứng sau tất cả mọi cuộc vui, bạn bè của anh. Em chỉ là chốn về sau cùng của anh mà thôi. Tối nay em không ngủ được, nước mắt cứ tuôn trào, nhưng anh thật vô tư, nhậu về là ngủ, chợt nhận ra sao anh quá xa lạ. Giờ đây em mong muốn có một đứa con vì không có con lúc buồn em không biết lấy gì làm niềm vui và an ủi để tiếp tục bước tiếp.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)